Khương Hằng tiếp tục xem bệnh cho người Lâm Hồ, đã lục tục xem được hơn phân nửa. Ngày này sau giờ ngọ, khi hắn đang thu thập cho một bệnh nhân, Lang Hoàng đi đến, ngồi quỳ ở bên người hắn.
Khương Hằng nhẹ nhàng mà nói: "Vị huynh đệ này ta cứu không được, dược liệu không đủ, phải xem tạo hóa của y thôi."
Người bệnh nhân kia một tháng trước rời núi đi tra xét tình báo, gặp Ung quân tuần tra bị bắn một mũi tên, không dám trốn về thôn Vô Danh, sợ liên lụy tộc nhân, ở bên ngoài ẩn thân gần hai mươi ngày, mới thất tha thất thểu quay về, nhưng mà trong khoảng thời gian này thương thế đã trở nên nghiêm trọng, lại bị thương ở bụng, có thể không còn sống mấy ngày.
"Không sao," Lang Hoàng nhàn nhạt nói, "Vất vả ngươi, nghỉ ngơi trước đi."
Khương Hằng nói: "Nhưng ta có thể giúp y...... Mấy ngày này, giảm bớt một chút thống khổ."
Lang Hoàng nói: "Ngươi thấy qua người chết so với ta nhiều hơn, nhất định biết làm như thế nào."
Khương Hằng phối xong thảo dược, đắp lên vết thương cho y, trong mấy ngày cuối cùng này, lấy giảm bớt cơn đau làm chủ. Sau đó hắn quay đầu nhìn Lang Hoàng, nhướng mày ý bảo, có việc sao?
"Không có." Lang Hoàng nói, "Bọn họ hồi báo, cữu cữu ngươi đi ra ngoài."
Khương Hằng nói: "Ta bảo y đi mua dược liệu cùng đồ ăn, dược liệu sắp dùng hết rồi."
Lang Hoàng gật gật đầu, nói: "Ta biết ngươi sẽ không hại chúng ta, không có người phụ giúp ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229436/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.