Trở lại bên trong thành Tây Xuyên, toàn thành giới nghiêm, Lý Mịch triệu tập đại thần lấy ra chiếu thư do Cơ Sương ngụy tạo Lý Hoành, lệnh người tuyên đọc giữa triều đình, Lý Mịch thành công kế vị.
"Phụ vương trong khoảng thời gian này sẽ ẩn cư ở hành cung Đinh Khâu," Lý Mịch nói, "Nếu không có chuyện gì quan trọng, thỉnh các vị ái khanh chớ tiến đến quấy rầy người."
Chúng thần sớm đã trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, sôi nổi xưng vâng, Lý Mịch nhìn ánh hoàng hôn ngoài điện tiến vào, lại thở dài một tiếng.
"Huynh không có việc gì đi?" Khương Hằng lôi kéo tay Cảnh Thự xem qua xem lại, nhiều lần xác nhận đó là bao tay của La Tuyên, "Sư phụ giao cho huynh khi nào?"
Cảnh Thự đáp: "Ta không biết, một người binh lính mang đến, vốn dĩ không nghĩ dùng, nghĩ đến khi quyết đấu sinh tử, cũng không thể giận dỗi, làm sao trả lại? Ngươi trước giữ lại đi."
Khương Hằng quan tâm hỏi: "Huynh đánh cuộc gì với sư phụ ta? Hiện tại thân thể huynh thế nào?"
"Chuyện nhỏ," Cảnh Thự nói, "Ta là thiên hạ đệ nhị."
Bỗng nhiên Cảnh Thự nghĩ lại nghĩ, không thể nói như vậy, nên làm bộ bị thương để Khương Hằng quan tâm một phen, cũng có thể hưởng thụ hắn hỏi han ân cần, lỗ vốn a.
Vì thế Cảnh Thự sửa lời nói: "Ai...... Xương sườn bỗng nhiên có chút đau."
Khương Hằng nhất thời hoảng loạn lên, nói: "Chỗ nào? Ta nhìn xem?"
"Lần trước bị ngươi chọc giận." Cảnh Thự nhíu mày nói, ý bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229423/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.