Khương Hằng cảnh giác nhìn gã, không có trả lời, chỉ thấy gã một thân y phục màu đen, so với Hạng Châu càng cao hơn, tay trái cầm một móc câu sắc bén bất cứ lúc nào cũng có thể đem người mổ bụng, tựa như lệ quỷ truy hồn ở trong đêm tối.
Thích khách lại nói: "Y không có giao cho ngươi đồ vật quan trọng gì sao?" Đồng thời đánh giá bao vải vàng trong lòng ngực Khương Hằng có hình dáng Kim Tỉ, lông mày trên mặt gã trụi lủi, vừa nâng mắt liền hiện ra tròng mắt trắng sát vô thần, giống như người chết vậy, rét lạnh nói: "Tiểu bằng hữu, y có sai ngươi đem đồ vật đó giao cho ai hay không?"
Khương Hằng lại lui ra phía sau, lưng đụng phải một thân cây, đã không thể lui được nữa.
"Muốn đến như vậy," Khương Hằng lạnh lùng nói, "Vì cái gì không tự mình đi đòi thiên tử đâu? Hóa ra ngươi cũng sợ người sao?"
Thích khách kia tựa hồ không chút nào nghĩ tới, Khương Hằng bất quá bộ dáng thiếu niên lại thành thục như thế, không những không sợ gã, còn đối gã tràn ngập khinh thường.
"Hắc," thích khách nói, "Thú vị. Tổi còn nhỏ đã làm quan Thái Sử, quả nhiên lợi hại."
Khương Hằng nói: "Mặc kệ là cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi, ngươi nếu có gan cứ việc xuống tay tới đoạt, thậm chí giết ta vậy cũng không sao."
Sau đó, Khương Hằng ngược lại bước tới một bước về phía thích khách kia, thấp giọng nói: "Nơi này chỉ có hai người ngươi với ta, người trong thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229374/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.