Ngày Đông chí ngắn ngủi, thực mau liền đến đêm, Khương Hằng nhóm lên lò than nấu cơm, Cảnh Thự vội vàng từ bên ngoài tiến vào, lấy ra Hắc Kiếm đeo ở trên lưng, nói: "Ca phải đi tuần thành một chuyến, một lát nữa sẽ trở về." Hiển nhiên là nhận được mệnh lệnh của Triệu Kiệt bên kia.
Khương Hằng thả xuống cơm chiều mặc kệ, nói: "Ta đi với huynh đi!"
Cảnh Thự sắc mặt biến đổi, không cho giải thích, một lóng tay chỉ vào trong nhà, lạnh lùng nói: "Ta sắp tức giận."
Khương Hằng đành phải thôi, Cảnh Thự nói: "Nghe lời." Nói cầm lên mũ giáp, bước nhanh đi rồi.
Đêm nay là đêm giao thừa, dựa theo lễ pháp, ngày mai chuông sớm vừa gõ, bá quan văn võ liền phải đi theo thiên tử đi đến tông miếu ở vùng ngoại ô bái tế, cầu nguyện thiên hạ mưa thuận gió hoà. Nhưng cho tới nay triều đình cũng không có thông báo, nếu lời của bá tánh lưu dân không phải là giả, thì hiện giờ ngoài thành Lạc Dương nhất định toàn bộ đều là dân chạy nạn trốn tới Trung Nguyên, phía sau còn có quân binh xua đuổi bọn họ, ngày mai hẳn là không có bái tế đi?
Khương Hằng làm xong cơm tất niên, càng nghĩ càng bất an, đợi đến canh một mà Cảnh Thự còn chưa có trở về.
Hắn chỉ phải đặt thức ăn vào hộp, cầm theo cái làn đặt đồ ăn cùng rượu, đi ra ngoài tìm Cảnh Thự.
Quả nhiên, Ngự lâm quân đều bị phái đi trên tường thành ngoài thành Lạc Dương hứng gió, dưới tường thành khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229372/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.