Mùa hè, sau giờ ngọ nắng hè chói cháng, Cơ Tuần hai mắt mang theo sưng đỏ rõ ràng, Khương Hằng không biết làm sao, nhìn y, lại nhìn Triệu Kiệt như cũ ngồi ở một bên. Gã luôn là ở nơi đó, ẩn thân trong bóng tối, chỉ cần Cơ Tuần ở chổ nào, gã liền nhất định ở chổ đó.
Triệu Kiệt nhất định đã biết...... Khương Hằng có chút sợ hãi, gã sẽ giống như những lời trong sách sử, giết mình diệt khẩu sao? Nhưng Cảnh Thự sẽ không để gã làm như vậy, chỉ là, như vậy nhà mới của bọn họ liền không còn nữa, lại phải khôi phục cuộc sống lưu lạc khắp nơi. Nhưng thiên tử bị làm nhục, hắn phải làm sao bây giờ? Làm đám chư hầu tới cứu y? Có ai sẽ đến?
Giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình giống như minh bạch, sự thương cảm cùng bất lực luôn luôn hiện hữu trong mắt Cơ Tuần.
"Khương Hằng, ngươi biết được bao nhiêu chữ?" Cơ Tuần thanh âm có chút khàn khàn, hỏi.
Cảnh Thự trước sau đứng ở bên cạnh Khương Hằng, nghiêng nửa người che đi hắn, đồng thời cảnh giác mà nhìn Triệu Kiệt, để phòng ngừa gã chợt làm khó dễ. Triệu Kiệt lại cũng không thèm nhìn tới hai người bọn họ, chỉ là thong thả ung dung, chà lau một thanh trâm ngọc trong tay.
"Hồi bẩm Vương, ta......" Khương Hằng không biết Cơ Tuần vì sao hỏi lời này, thành thành thật thật đáp, "Cơ hồ đều nhận được."
"Đọc qua được bao nhiêu sách rồi?" Cơ Tuần lại mệt mỏi hỏi.
Khương Hằng nói: "Đọc qua......"
Khương Hằng báo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229370/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.