"Ta......" Cảnh Thự môi giật giật, bước về phía Khương Hằng một bước.
Khương Hằng lại phát run, ngơ ngác không tự chủ lui ra phía sau, theo bản năng muốn tránh đi y.
"Hằng Nhi!" Cảnh Thự nói, "Lại đi đâu vậy?"
Khương Hằng rốt cuộc khóc lên, bả vai run lên từng chút, Cảnh Thự sải bước đuổi theo, lôi kéo ống tay áo hắn, muốn đem hắn ôm vào trong lòng ngực chính mình. Khương Hằng lại giãy giụa ra, ánh mắt hiện ra sợ hãi, nghiêng ngả lảo đảo mà tránh thoát một chút.
Cảnh Thự: "Hằng Nhi...... Đệ!"
Khương Hằng khóc nấc lên, nghe thấy xưng hô này, dần dần ngừng lại. Cảnh Thự thở dài, nói: "Ta nhất thời sốt ruột, là ca ca sai rồi, để ta nhìn xem?"
Khương Hằng còn có chút muốn tránh, Cảnh Thự lại không nói không rằng đem hắn kéo lại đây, đem hắn ôm vào trong lòng ngực, thịt trứng mua tới rớt đầy trên đất, hai tiểu hài tử đều ngơ ngác, liền ôm nhau như vậy dưới bầu trời đầy khói lửa.
"Đồ ăn...... Đồ ăn rớt!" Khương Hằng lau nước mắt, vội vàng nhắc nhở Cảnh Thự, Cảnh Thự lại không quản đồ rơi đầy đất kia.
Cuối cùng, Cảnh Thự ở trên trán Khương Hằng hôn hôn, Khương Hằng thật vất vả tránh ra, đại khái hiểu được ý tứ Cảnh Thự muốn bồi tội, lau khô nước mắt, ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ lên, Cảnh Thự ngơ ngác nhìn một lát, nói: "Đừng nhặt, đều bẩn rồi."
Trứng bị quăng vỡ nát, thịt lại còn có thể ăn, Cảnh Thự một tay cầm theo một chút thịt khô thật vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-moc-he/3229362/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.