Sở Diệm ngước lên thì nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, u ám, vô cảm đang nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sắc bén, đen nhánh như màu nho cộng thêm đôi con ngươi xinh đẹp dập tắt tất cả những ý định dò xét chủ nhân đôi mắt từ người khác.
“Ngươi đi theo ta.” Bạch Cương nói.
Sở Diệm buông tay ra, nhảy lùi xuống một nấc đinh.
Bạch Cương cứ để người thẳng đờ mà nhảy xuống, giành mất cây đinh hắn đang định đặt chân.
Sở Diệm trong nháy mắt thay đổi phương pháp, đập tay vào tường một cái lấy đà, ngón chân gian nan móc vào cây đinh bị ghim lệch, cả người dán sát vào vách tường – May là động có hình vòm, vách tường và mặt đất tạo thành một góc cong.
Bạch Cương nghiêng đầu nhìn hắn: “Tiểu Long bảo ta tới tìm ngươi.” Ả lôi ra một bộ quần áo.
Sở Diệm nhận ra bộ quần áo từng qua hai đời chủ nhân này, đời đầu là Trương Kiến Nghiệp, đời sau là Thanh Phong. Hắn cân nhắc tình hình, thấy Bạch Cương không định ép buộc mới hờ hững hỏi: “Để làm gì?”
Bạch Cương nói: “Ta khác Thanh Phong, ta không có hứng thú với ngươi.”
Sở Diệm: “…”
Bạch Cương nói: “Thanh Phong nhờ ta dắt ngươi đi gặp nó.”
Sở Diệm mỉm cười với ả, hai chân co lên, lộn một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, không để Bạch Cương kịp phản ứng, hắn đã khom người chui vào gian thạch thất ban nãy, chỉ chớp mắt là không còn bóng dáng.
Bạch Cương đứng dựa vào vách tường trong chốc lát, trong mắt vừa ngạc nhiên lại vừa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-mo-he-mo-huu-long/1339862/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.