Người đang chia nhau chạy tán loạn trong các ngõ ngách của lăng mộ, có mục đích hoặc không có mục đích.
Trương Quân ngồi rúc trong góc nhai miếng bánh ngô áp chảo khô khốc. Lối ra quá khó tìm, hắn loanh quanh trong lăng mộ mấy vòng rồi mà ngay cả thứ gì đó nhìn giống cánh cửa cũng chưa từng gặp.
Lẽ nào sau trận địa chấn đó, cửa ra đã bị chôn vùi?
Hắn bẻ một mẩu bánh ngô nhỏ bỏ vào miệng ngậm cho đỡ thèm, phần còn dư nhét lại vào túi. Thứ này vô cùng nhạt nhẽo, vừa dai vừa cứng, ăn một miếng là răng giảm hết phân nửa tuổi thọ, nhưng lúc đang đói thì gặm đá cũng thấy thơm ngon nữa là. Hiện tại hắn đang rất đói nhưng cũng không dám ăn nhiều, bởi vì không biết còn phải ở lại đây bao lâu.
Thậm chí hắn còn tưởng tượng đến khi không còn thức ăn, hắn có thể đi tìm thi thể của Trương Phóng… Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, hắn đã bị chính bản thân dọa cho ngây dại, trước đây nghe nói lúc nạn đói người ta còn bán con đi để đổi lấy miếng ăn, hắn không dám tin, nào ngờ tới lượt hắn, hắn càng không bằng.
Đến khi đó bản thân hắn có thật sự ăn thịt người hay không? Bỗng nhiên hắn chẳng có chút lòng tin nào cho chính mình.
Trương Quân ngậm bánh ngô từ từ đứng dậy. Suy nghĩ này như hồi chuông cảnh tỉnh hắn, nếu không muốn cả súc sinh còn chẳng bằng, biện pháp duy nhất chính là phải mau chóng rời khỏi đây.
Hắn chậm chạp đứng lên, dựa vào vách tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-huu-mo-he-mo-huu-long/1339858/chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.