Ra khỏi nhà lao, Thập Nhất nhàm chán đi dạo quanh đường phố huyện Bách Lý.
Sở Dịch lặng lẽ đi theo.
Đêm bị bắt giam vào nhà lao, nha sai đã tịch thu Xương Quyết, chiếc hộp gỗ màu nâu đỏ và túi gấm đựng hạt châu, thế nhưng lúc thả người, họ chỉ đưa lại túi gấm với những hạt châu không có giá trị, còn hai món đồ kia thì nói rằng không biết. Thập Nhất tranh cãi lý lẽ với nha sai cũng vô dụng.
Người ta có lòng tham muốn chiếm thì làm sao dễ dàng giao ra.
Sở Dịch biết Xương Quyết rất quan trọng với Thập Nhất, hắn rất sợ y kích động làm ra vài hành động không hay với nha sai.
Thế nhưng, Thập Nhất chỉ cười nhạt, phẫy tay bỏ đi.
_ Huynh muốn đi đâu? Chúng ta không đòi lại Xương Quyết nữa à? Hay là đi tìm Quán Quán?
Liên tục năm ngày, hai người trong nhà lao, Quán Quán ở bên ngoài đạo quán không biết như thế nào, có bị kẻ xấu bắt trộm?
Sở Dịch thật sự có chút lo lắng cho nó.
Thập Nhất khe khẽ cười, hai tay chắp sau lưng, vừa đi vừa nói:
_ Yên tâm! Quán Quán rất tinh khôn, không cần lo.
Rất nhanh phát hiện mục tiêu, Thập Nhất nheo mắt đứng bên đường nhìn căn nhà ngói lúp xúp nép mình trong ngõ nhỏ.
Y khinh thường hừ một tiếng.
Nghĩ rằng y sẽ không tìm được?
_ Đi thôi. Chúng ta đi gặp Quán Quán.
…
Trời mùa đông, mưa phùn ẩm ướt, gió lạnh mang đến sự rét buốt đến tê người.
Thời tiết khắc nghiệt, vạn vật vẫn sinh sôi đâm chồi xanh tươi.
Tia nắng ấm hiếm hoi le lói sau cơn mưa khiến rẫy ngô mênh mang xanh mướt ngút ngàn trở nên long lanh quyến rũ đến lạ thường.
Giữa màu xanh non của những trái ngô nhú ra từ nách lá là màu râu nâu tím đan xen khoe sắc góp phần xua đi sự lạnh lẽo, hiu hắt của ngày đông.
Ngồi trên triền đê, thổi còi không bao lâu, âm thanh móng ngựa dồn dập truyền đến, ngựa trắng hối hả phi nước kiệu lao đến.
Thập Nhất mừng vui nhảy lên từ trên mặt đất, nhanh chóng nhào đến ôm chầm lấy Quán Quán, dụi đầu vào cổ nó.
Ngoài mặt, Thập Nhất vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, miệng không nói nhưng Sở Dịch nhận thấy được lòng y rất quan tâm đến Quán Quán. . Truyện Đông Phương
Ngoái nhìn cánh đồng ngô bao la, đàn cò trắng vỗ cánh bay về những ngọn núi nơi xa xa, bùi ngùi nhớ lại trước kia cũng từng có một con tuấn mã cùng hắn chinh chiến rong ruổi trên chiến trường.
Chỉ có điều, giờ đây… đã không còn nữa.
Trong trận chiến với Bắc Địch, ngựa của hắn đã hy sinh.
…
Đêm về khuya.
Mặt trời khuất dạng phía trời xa.
Đường phố vắng lặng.
Tại căn nhà cuối ngõ.
Lâm Đạo Thiên cầm thanh đao bổ khoái trên tay cẩn thận lau chùi, nét mặt đầy phiền lo.
Dưới ánh nến chập chờn, thiếu phụ ngồi khâu y phục, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Lâm Đạo Thiên, tò mò hỏi:
_ Chàng có chuyện gì à?
Lâm Đạo Thiên lắc đầu.
_ Việc của huyện nha, nàng đừng hỏi.
Sự việc Lưu huyện lệnh cấu kết đạo sĩ Chân Thanh quan tham ô, dính líu đến rất nhiều người. Tri phủ đại nhân hạ lệnh kiểm tra tất cả sổ sách ghi chép của huyện nha. Mặc dù trước giờ những việc Lâm Đạo Thiên làm khá cẩn thận, ít sơ hở nhưng hắn vẫn lo sợ sẽ có ngày bị phát hiện.
Thiếu phụ kín đáo lườm Lâm Đạo Thiên.
Tướng công nàng ta làm bổ đầu tại huyện nha, hay dùng chút thủ đoạn nhỏ đem về vài món của cải bất minh, gần đây lại thường tỏ vẻ bất an. Nàng ta thật không biết nên khuyên thế nào cho phải.
Ngẩng đầu nhìn thê tử cặm cụi khâu vá, Lâm Đạo Thiên cẩn thận đặt thanh đao lên bàn, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
_ A Cường hôm nay ngủ sớm thế?
Thiếu phụ lấy kéo cắt chỉ thừa trên y phục, bĩu môi nói:
_ Cả ngày, thằng bé chạy đi chơi khắp nơi, mệt mỏi nên ngủ sớm rồi.
Trời đã tối, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa gầm gầm.
Thiếu phụ nghi hoặc nhìn ra cửa.
_ Ai vậy?
Lâm Đạo Thiên cau mày đi ra mở cửa.
Giờ này, ai lại đến nhà?
Nghe tiếng gõ cửa, giống như muốn đến sinh sự.
Vừa mở cửa, trông thấy thiếu niên có vết sẹo dài trên mặt đang tức giận đứng trước nhà, Lâm Đạo Thiên ngây người, sau đó hắn hoàn hồn, vội vã toang đóng cửa nhưng nam nhân đi cùng thiếu niên đã nhanh chân đạp tung cửa khiến hắn loạng choạng ngã nhào.
Thiếu phụ lo lắng chạy đến đỡ lấy Lâm Đạo Thiên, nàng ta nghi hoặc nhìn hai người lạ mặt.
_ Hai người là ai?
Thập Nhất ngang tàng tiến vào nhà, trực tiếp truy hỏi:
_ Đồ của ta, ngươi đem đi nơi nào?
Thần sắc Lâm Đạo Thiên đã trở nên khó coi, hắn vẫn nhớ rõ thiếu niên mặt có vết sẹo này và cũng biết đồ mà thiếu niên nói đến là gì.
Đêm hôm đó, tại Chân Thanh Quan, nha sai bắt được hai kẻ khả nghi, lục soát được một món binh khí như gậy ngắn đen bóng và một khối gỗ. Trong quá trình giam giữ hai người, hắn đã lén cất giấu hai món đồ kia làm của riêng.
Lâm Đạo Thiên nhớ lúc ấy còn có một chiếc vòng bạc hình rắn nom rất giá trị, đáng tiếc, chiếc vòng như được khảm chặt vào tay thiếu niên mặt sẹo, có gỡ cách nào cũng không ra, hắn có suy nghĩ nếu muốn lấy chiếc vòng trừ phi chặt đứt bàn tay của thiếu niên nên đành bỏ qua.
Sáng nay, người được thả, hắn cũng không trả đồ vật đã lấy.
Hai kẻ khả nghi kia chính là hai người trước mắt.
Ý thức được nguyên nhân thiếu niên tìm mình, nhưng Lâm Đạo Thiên quyết không thừa nhận bản thân tham lam lấy đồ của thiếu niên, hắn nhíu mày, gấp giọng mắng:
_ Cuồng đồ to gan! Có biết ông đây là ai không mà dám vào nhà ông để cướp. Đúng là chán sống.
Thiếu phụ nghe vậy, sợ hãi vội núp sau lưng tướng công nàng.
Thập Nhất nhìn Lâm Đạo Thiên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Đúng là điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng!
Y đã hỏi thăm qua, chủ nhân nhà này là Lâm Đạo Thiên, làm bổ khoái ở huyện nha, hắn có thê tử và con trai. Là một người khôn vặt, có lòng tham, thường dùng chiêu trò, mánh khóe để nhận lợi ích tới tay từ người khác.
So với quan huyện cũng là cá mè một lứa nhưng ranh ma hơn, làm việc kín đáo, chính vì vậy mà Lưu Cầu bị tống giam, còn hắn vẫn nhởn nhơ không việc gì.
Thập Nhất nhướn mày, cười khinh nói:
_ Đồ của ta ở đâu?
Lâm Đạo Thiên nóng nảy mắng:
_ Hai kẻ đầu trộm đuôi cướp tụi bây, khôn hồn mau ra khỏi nhà ông, bằng không ông bắt vào nhà lao cho ở tù mọt gông.
Không muốn nhiều lời vô nghĩa, Thập Nhất vung tay đấm thẳng vào mặt Lâm Đạo Thiên khiến hắn phải ôm mặt lui về sau vài bước.
Bất ngờ bị đánh, Lâm Đạo Thiên thẹn quá hóa dại, hắn vung tay đánh về phía thiếu niên.
Sở Dịch toang ra tay cản ngăn nhưng cánh tay bị một lực đạo không mạnh nắm lấy, kéo hắn lùi về phía sau.
Sở Dịch trông thấy Thập Nhất nghiêng người tránh đòn tấn công của Lâm Đạo Thiên, sau đó, cúi người thoáng qua dưới cánh tay hắn, vòng ra sau dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng rồi xoay ra đằng trước dùng chân đạp thẳng vào đầu gối, đồng thời tay phải lại đấm vào mặt làm hắn chao đảo ngã khuỵu xuống đất, tốc độ cực nhanh như nước chảy mây trôi.
Lâm Đạo Thiên đầu váng mắt hoa không dám tin, hắn cư nhiên nhanh chóng bị đánh bại như vậy. Xấu hổ, phẫn nộ, hắn gượng đứng dậy, thân hình khẽ động muốn liều mạng với thiếu niên.
Đột nhiên, một trận đau đớn toàn tâm, Lâm Đạo Thiên ôm lấy ngực quỳ rạp trên mặt đất. Hai mắt nhắm chặt, mồ hôi lạnh túa ra, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau ập tới.
_ Mày... mày… đã làm gì ông?
Môi Lâm Đạo Thiên bắt đầu rỉ máu, hắn sợ hãi nhìn thiếu niên.
Vì sao chỉ bị đánh trúng vài cái mà khí huyết và kinh mạch toàn thân hắn đều loạn?
Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân, Lâm Đạo Thiên tựa hồ thiếu dưỡng khí hít thở không thông, hắn há to miệng khó nhọc không ngừng thở hổn hển, tiếng thở dần trở nên gấp gáp và chuyển sang rên rỉ đầy thống khổ.
_ Tướng công! Chàng làm sao thế này?
Thiếu phụ bị dọa, hốt hoảng hét lớn, ôm lấy thân hình Lâm Đạo Thiên đang gục xuống.
Thập Nhất lạnh lùng liếc mắt lướt qua thiếu phụ, sau cùng nhìn thẳng vào Lâm Đạo Thiên, với ngữ khí nặng nề.
_ Đồ của ta, ở đâu?
Vào ban ngày, Thập Nhất vẫn cảm nhận được khí tức của Xương Quyết, lần theo khí tức y tìm được ngôi nhà này, biết nó đang ở đây, chỉ cần khoảng cách giữa cả hai không quá xa là được.
Vốn dự định nửa đêm sẽ âm thầm lẻn vào nhà lấy lại đồ của mình nhưng hai khắc trước y đột nhiên không cảm nhận được nữa, chứng tỏ khoảng cách giữa y và Xương Quyết đã vượt ngoài phạm vi kiểm soát.
Lâm Đạo Thiên yếu ớt thều thào:
_ Ông… không biết… mày nói… gì.
Thập Nhất cười lạnh, tiến đến đạp cho Lâm Đạo Thiên một đạp.
_ Nếu ngươi vẫn ngoan cố thì đừng trách ta.
Nỗi đau làm lồng ngực căng tức khó chịu, một trận run rẩy kịch liệt lại nổi lên, cổ họng liên tục nôn ra máu, sắc mặt Lâm Đạo Thiên so với tờ giấy đã trắng hơn.
Nhìn Lâm Đạo Thiên đau đớn không ngừng thổ huyết, lòng thiếu phụ lại thít chặt, lo sợ gấp bội.
Nàng ta quỳ xuống, nghẹn ngào dập đầu với thiếu niên, cầu xin:
_ Tôi xin các người! Xin các người hãy tha cho tướng công. Xin các người!
_ Đừng xin ta.
Ánh mắt Thập Nhất vẫn ghim thẳng vào Lâm Đạo Thiên, y nói:
_ Muốn xin thì hãy xin tướng công của cô. Hắn lấy đồ của ta, chỉ cần chịu trả lại, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thiếu phụ quay đầu nhìn Lâm Đạo Thiên, khóc nức nở. Nàng ta dĩ nhiên biết rõ những gì thiếu niên nói đều là thật nhưng nàng không biết tướng công cất giấu đồ ở nơi nào.
_ Tướng công! Chàng hãy trả lại đồ cho hắn đi.
_ Nàng đừng… xin… hắn. Ta… không…
Rõ ràng cơ thể đang đau đớn, nhưng Lâm Đạo Thiên vẫn ngoan cố, không có ý định thừa nhận.
_ Vậy thì ngươi cứ từ từ hưởng thụ.
Ung dung như mình vô can, Thập Nhất thâm trầm nhìn Lâm Đạo Thiên quằn quại trên đất, miệng hắn nôn ra máu tươi, thân thể dần cương cứng nhưng các cơ trên người không ngừng run rẩy do cổ độc gặm cắn hành hạ, khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt.
Vốn chẳng muốn mạng người, y chỉ đơn giản bắt hắn chịu đựng một cơn đau khủng khiếp, loại đau đớn này được truyền từ sâu bên trong trái tim lan tỏa khắp xương tủy, càng để lâu cơn đau càng mãnh liệt đến độ chết đi sống lại và mất dần ý thức, điều này mới đáng sợ hơn cái chết.
Đứng bên cạnh, Sở Dịch thấy cảnh này cũng nhíu mày, hắn không hiểu tại sao Thập Nhất lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, không nói một lời chạy đến đây nhưng hắn sẽ không hỏi, hắn lựa chọn im lặng, nhìn Lâm Đạo Thiên nửa sống nửa chết, mệnh ở sớm tối.
Thời gian chậm rãi qua đi, khuôn mặt Lâm Đạo Thiên trở nên dữ tợn, hơi thở phập phồng.
Nét mặt thiếu phụ đầy tuyệt vọng, nàng ta vẫn liên tục khóc lóc, van xin Lâm Đạo Thiên suy nghĩ đem đồ đã giấu trả lại.
Dẫu sao cũng là con người, khó lòng chống chọi nỗi đau thấu tận tim.
Lâm Đạo Thiên khó nhọc từng hơi thở, cất giọng yếu ớt:
_ Hai… món đồ… kia… ta… đã… bán…
Cho rằng hai người có liên quan đến Chân Thanh quan sẽ ngồi tù cả đời nên khi người được thả, hắn sợ nảy sinh phiền phức liền vội vã bán đồ đi với giá thấp.
Nghe vậy, Thập Nhất vội vàng khom người túm lấy cổ áo của Lâm Đạo Thiên.
_ Ngươi dám bán? Ngươi bán cho ai?
Ánh mắt thiếu niên sắc bén như một thanh đao, kết hợp với vết sẹo trên mặt, trong khoảnh khắc ấy Lâm Đạo Thiên cảm giác sợ hãi thật sự.
_ Bán… cho… ông… chủ… Liễu…
Thập Nhất dùng tia kiên nhẫn cuối cùng, lớn tiếng hỏi:
_ Ông ta ở đâu? Nói?
_ Giờ… mùi… hôm… nay… ông ta… đã… đi… Quy… Hưng.
Lâm Đạo Thiên lại nôn ra một ngụm máu.
Hiện tại đã quá nửa giờ tuất, Thập Nhất ghét bỏ, buông cổ áo Lâm Đạo Thiên, đứng phắt dậy, dùng hết sức lực đạp hông hắn một đạp, rồi chạy như bay ra ngoài.
Không cần biết Thập Nhất làm gì, Sở Dịch đều đi theo.
_ Tướng công!
Hai người kia đã đi, Lâm Đạo Thiên vẫn đau đớn thống khổ trên đất, thiếu phụ vừa khóc vừa trách hắn tham lam mới dẫn đến tai họa.
Yết hầu Lâm Đạo Thiên không ngừng ho khan dữ dội, sau khi thổ huyết thêm một trận, cả người hắn mềm nhũn nằm bất động, mọi giày vò đến đây mới dừng.
Nhìn con sâu dài cỡ đốt ngón tay cùng máu được phun ra, thiếu phụ trông thấy liền kinh hãi hét lớn.
…
Thập Nhất kéo dây cương trong tay, Quán Quán ngẩng đầu hí lên một tiếng, vó ngựa dừng lại, y thoáng nhìn tấm biển đề hai chữ Quy Hưng trên tòa thành trước mặt, đã đến nơi nhưng cổng thành đóng chặt.
Ngồi phía sau, Sở Dịch căng thẳng toát mồ hôi lạnh, hắn cứng nhắc xuống ngựa, vốn quen với sự xóc nảy trên lưng ngựa nhưng đây là lần đầu tiên hắn và Thập Nhất cùng cưỡi Quán Quán.
Bây giờ, Sở Dịch mới phát hiện khả năng điều khiển ngựa của Thập Nhất có thể hình dung bằng từ kinh khủng!
Chặng đường đồng hành cùng nhau từ trước đến nay, đa phần đều là Thập Nhất ngồi trên lưng ngựa, Sở Dịch nắm dây cương dắt ngựa đi, còn không thì cũng là Thập Nhất nhàn nhã đi phía trước, hắn dắt ngựa theo sau.
Là hãn huyết ngân câu, thuộc giống ngựa quý, Quán Quán có sự bền bỉ và dẻo dai cùng tốc độ phi mã cực nhanh, ngày đi nghìn dặm nhưng tốc độ phi ngựa của Thập Nhất cũng thật là…
Hắn chưa từng thấy y khẩn trương vì việc gì như thế này.
Dưới ánh sao lập lòe giữa màn đêm, vó ngựa hối hả lướt nhanh trên con đường mòn dài hun hút bỏ lại sau lưng hàng cây ngơ ngác xào xạc trong gió hai bên đường, quả nhiên, không tới một canh giờ họ đã đến Quy Hưng.
Sở Dịch sải bước đến bảng thông cáo dán trước cổng thành xem một lúc rồi nói:
_ Hiện đang trong giờ giới nghiêm, chúng ta phải đợi đến giờ mão cổng thành mới mở.
Trên tường thành lấp lóe ánh đuốc, binh lính tuần tra cũng nhìn thấy hai người một ngựa đang đứng dưới thành, không phải cấp báo khẩn, chưa đến giờ mão, họ tuyệt đối sẽ không mở cửa.
Gió đêm phơ phất, cái rét lạnh xuyên qua lớp y phục, thấm vào da thịt, Thập Nhất chẳng màn để ý, trong đầu y hiện tại chỉ có Xương Quyết.
Vừa rồi trên đường gần đến Quy Hưng, Thập Nhất đã cảm nhận được khí tức của Xương Quyết. Đứng trước cổng thành, y khẳng định nó đang ở trong thành.
Chờ thêm vài canh giờ nữa cổng thành sẽ mở, đến lúc đó, y sẽ nghĩ cách nhanh chóng lấy Xương Quyết trở về.
Sẽ không có gì bất ngờ xảy ra, mọi thứ đều ổn thôi.
Thập Nhất tự trấn an, từ trên lưng ngựa phóng xuống, y muốn tìm một nơi gần cổng thành ngồi đợi trời sáng.
Có đôi lúc, ý trời an bài mọi sự không chiều theo ý người.
Vào lúc này, một luồng sát khí quỷ dị tựa thanh kiếm sắc được tuốt khỏi vỏ đang xông thẳng lên trời, ngước nhìn màn đêm trên thành Quy Hưng, sắc mặt Thập Nhất khẽ biến.
Y vội vàng đưa ngón tay lên miệng của mình, dứt khoát cắn mạnh xuống, máu tươi tràn ra.
Sở Dịch hít sâu một hơi, nghi hoặc chứng kiến Thập Nhất lấy ngón tay làm bút, dùng chính máu y làm mực vẽ lên mặt đất.
Vạn niệm hóa nhất niệm.
Một nét khai Thiên môn, hai nét bế Địa hộ, ba nét lưu Nhân môn, bốn nét thiết Quỷ lộ.
Phù chú họa thành.
Lập tức từ bốn phương tám hướng, cuồng phong thình lình nổi lên dội mạnh vào tường thành, cuốn tung đất cát bay cuồn cuộn.
Giữa gió lớn, Thập Nhất tay kết thủ ấn, miệng niệm khẩu quyết, cả người sừng sững đứng vững như bàn thạch.
Gió mãnh liệt thổi, đèn đuốc vụt tắt, những tia sét sáng rực kèm theo tiếng sấm rền chớp lên trên bầu trời, binh lính tuần tra trên tường thành ngơ ngác nhìn nhau.
Trời sắp mưa à?
Lính canh nhìn xuống phía dưới thành, đêm tối thêm gió cát mù mịt, không thấy rõ người bên dưới đang làm gì.
Gió to thế mà không tìm chỗ tránh?
Tiếng sấm sau gầm càng to hơn tiếng trước.
Sở Dịch luống cuống dùng tay áo ngăn gió cát bay múa thổi vào mặt, hắn mơ hồ nhìn thấy gió xoáy điên cuồng bao quanh thân thể mong manh của Thập Nhất chẳng khác nào mãnh long hung hãn muốn kéo y lên không trung.
Khi Sở Dịch cho rằng Thập Nhất sắp bị gió cuốn bay thì y lại dùng tư thái cao ngạo vỗ một chưởng xuống nền đất, đồng thời hét lên một chữ Trấn.
Chỉ trong khoảnh khắc, luồng sát khí xung thiên hoàn toàn bị một sức mạnh áp chế, tan rã.
Cuồng phong nhanh chóng tiêu tán chỉ còn gió đêm vờn nhẹ bên tóc mai của thiếu niên.
Tinh thần tạm thời được thả lỏng, xử lý qua loa vết máu trên ngón tay, Thập Nhất lê bước đến cổng thành, Sở Dịch bước đến vươn tay muốn dìu nhưng y xua xua tay tỏ vẻ không cần.
Ngồi xổm dựa lưng vào một góc tường thành, đầu chôn ở trên đùi, hai tay ôm gối, Thập Nhất lặng yên đợi chờ.
Nhận ra Thập Nhất đã vơi bớt căng thẳng, Sở Dịch cũng yên lòng, tay vô thức đưa ra muốn vuốt ve bờm Quán Quán, tiếc là ngựa trắng nghiêng đầu né tránh. Sở Dịch bất đắc dĩ cười khổ, quen biết bấy lâu, hắn cho nó ăn, chải lông cho nó, nó vẫn không cho hắn mặt mũi.
Chầm chậm dắt Quán Quán đến cạnh Thập Nhất, Sở Dịch đứng nơi đầu gió, yên lặng nhìn về hướng đông.