Dận Tự bị bịt hai mắt, xe chạy ước chừng một nén nhang, mới từ từ dừng lại, Tiểu Liên và tam ca mỗi người một tay lôi hắn nhảy xuống xe, Dận Tự bị mang vào một điền trang, đi vòng vo một đoạn đường, lại nghe thấy tiếng cửa mở.
“Aiyo, Tiểu Liên, muội về rồi, tụi lục ca đâu?” một giọng nói xa lạ hô lên.
Dận Tự cảm nhận được bàn tay đang cầm tay mình thoáng cứng lại, xong mới nghe Tiểu Liên khàn giọng nói: “Lục ca, các huynh ấy đều.... chỉ mỗi con trở về.”
Tam ca ngắt ngang họ: “Đừng đứng ở đây, vào trong rồi nói!”
“Mau vào!”
Dận Tự bị họ đẩy đi về phía trước, miếng vải trên mắt đột nhiên được kéo xuống.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến hai mắt hắn đau nhói, làm hắn phải híp hai mắt lại, lát sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Đứng trước mắt hắn có khoảng mười người, ngoại trừ Tiểu Liên và tam ca, còn có mấy người diện mạo xa lạ, ghế chủ tọa đằng trước có một người trung niên đang ngồi, râu tóc hoa râm, nhìn đã qua năm mươi.
Tiểu Liên ở một bên giới thiệu ngắn gọn thân phận của Dận Tự, ánh mắt mấy kẻ đó nhìn hắn lập tức trở nên khác thường, trong lạnh giá mang theo địch ý.
“Ngươi chính là Bát A ca Dận Tự?” bên cạnh có một người nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Dận Tự thấy vậy không hoảng sợ. “Các vị là?”
“Thát tử người Mãn, cũng xứng hỏi tên chúng ta!” một người cười gằn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-nhat-nguyet/3287894/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.