Chương trước
Chương sau
Chữ Giết này của Sở Du, Tôn Nghệ cuối cùng cũng đã hiểu được.
Nàng không phải người độc ác. Không phải là vạn bất đắc dĩ, nàng mới không làm ra chuyện tính giết cả nhà như vậy. Vì vậy hắn liền đáp: "Người yên tâm, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng."
Lúc Sở Du chiếm được thành Lạc Thủy, Vệ Uẩn cho người trói Cố Sở Sinh lại, sớm đứng đợi Diêu Dũng ở nơi đã ước định.
Thương thế trên chân Cố Sở Sinh đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là không thích hợp để quỳ xuống. Nhưng mà hôm nay phải gặp Diêu Dũng, diễn trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn đối xử với Cố Sở Sinh quá tử tế, thì Cố Sở Sinh cũng không có lý do nào để trở về nữa.
Nhưng mà hiện tại vây cánh của Cố Sở Sinh ở Hoa Kinh rất lớn, hắn không đi, sợ là sau này sẽ có người nhân tâm bất ổn, tất cả mọi thứ hắn bố trí ở Hoa Kinh sẽ thất bại trong gang tấc. Hơn nữa cho dù là chuyện cứu tế, hắn cũng phải quay lại.
Vì vậy, Cố Sở Sinh quả quyết nói: "Ta sẽ quỳ xuống, bộ dạng của ta ngày hôm nay, càng thảm càng tốt."
Vệ Uẩn nhíu mày, gật đầu: "Quỳ xuống sợ tổn thương xương cốt của ngươi. Đến lúc đó hồi phục như trước sẽ không dễ dàng..."
"Ngươi không cần suy nghĩ cho ta..."
"Hay là treo ngược lên."
Cố Sở Sinh ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn, trong mắt Vệ Uẩn không hề có một tia áy náy. Một lúc sau, mặt Cố Sở Sinh không chút thay đổi nói: "Ngươi nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi phải không?"
Vệ Uẩn thở dài: "Sao Cố đại nhân lại nghĩ ta như vậy chứ?"
"Ngươi lòng dạ hẹp hòi như vậy..." Cố Sở Sinh cười nhạt: "Ngươi nghĩ là ta không biết?"
Vệ Uẩn cúi đầu uống trà, vẻ mặt tỏ sự tiếc hận. Cố Sở Sinh tưởng là hắn phủ nhận. Ai mà nghĩ đến hắn lại bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy ta không giấu giếm nữa.” Vệ Uẩn cong mày nói: “Ta rất vui khi thấy ngươi bị treo ngược.”
Cố Sở Sinh: "..."
Mặc dù lời nói của Vệ Uẩn nghe không được dễ chịu cho lắm, nhưng Cố Sở Sinh không muốn trở thành người què, nên khi Diêu Dũng đến, đã nhìn thấy Cố Sở Sinh bị treo ngược trên một giá cao ở sa trường. Sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như đã bị hành hạ. Khi Diêu Dũng nhìn thấy Cố Sở Sinh, hắn ta vội vàng chạy đến lo lắng nói: "Cố đại nhân!"
Nói xong, Diêu Dũng quay đầu lại tức giận quát Vệ Uẩn: "Vệ tiểu tặc, Cố đại nhân là trụ cột nước nhà, ngươi đối xử với ngài ấy như vậy, còn có đạo lý hay không hả!"
Vệ Uẩn không nói gì, ngược lại Vệ Hạ đứng sau lưng hắn lại bật cười, rồi nói: "Diêu đại nhân nói thật có ý tứ, hai quân giao chiến, thần của quân địch, chúng ta không giết đã là không tệ rồi, ngài còn muốn thế nào nữa?"
Vẻ mặt Diêu Dũng lạnh lùng nhìn Vệ Uẩn: "Vệ Uẩn, ngươi thật là làm phản?"
Vệ Uẩn tự mình rót trà, lãnh đạm nói: "Ngồi."
Diêu Dũng lạnh mặt, cứng ngắc ngồi đối diện với Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn mặc một chiếc áo choàng rộng, tuy rằng động tác châm trà không phức tạp như những nam tử quý tộc trong kinh thành, nhưng cũng có một loại tao nhã cao quý chỉ thuộc về mình hắn. So với đám hổ lang ngày đêm luyện binh thì nhìn qua gần như là người không cùng một đường.
Nhưng mà Vệ Uẩn càng thong dong bình thản như vậy, Diêu Dũng lại càng lo lắng.
Nếu như nói người mà Diêu Dũng sợ nhất trong Vệ gia, thì đó chính là Vệ Uẩn. Đối với Diêu Dũng, những người khác của Vệ gia đều là người thẳng tính, cũng chỉ có một mình Vệ Uẩn này, nhiều năm như vậy, Diêu Dũng nghĩ, bản thân hắn, Thuần Đức đế cũng được hay thậm chí là Triệu Nguyệt, cũng không nhất định hiểu người trước mặt này.
Vệ Uẩn bình tĩnh nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Diêu Dũng đang ngồi đối diện với vẻ mặt nghiêm túc, có chút kinh ngạc: "Vì sao Diêu tướng quân không uống trà?"
"Không cần."
Diêu Dũng lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đến đây để nói chuyện với ngươi về việc cứu tế thiên tai."
Vệ Uẩn gật đầu, bình thản nói: "Đúng vậy. Hôm nay Thanh Châu gặp tai họa, triều đình không cho lương thực. Diêu tướng quân cũng không bỏ lương thực được. Không phải là đến mượn Vệ mỗ sao?"
“Đó là lương thực của ngươi sao?” Diêu Dũng hừ lạnh: “Ngươi đang đòi lương thực với thiên hạ này, lương thực đến tay ngươi, rồi đến tay ta không biết còn lại bao nhiêu. Ngươi nghĩ rằng ta không biết mấy tính toán nhỏ nhặt này của ngươi sao?"
"Đừng nói nhiều." Vẻ mặt Diêu Dũng nghiêm nghị nói: "Nhóm lương thực đầu tiên đã đến. Hôm nay ngươi giao nộp ra đây, ta mang về cho bách tính."
Vệ Uẩn không nói gì, cúi đầu nghịch lá trà, Diêu Dũng lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là?"
"Diêu tướng quân!" Vệ Uẩn nhướng mắt nhìn hắn ta, trên môi nở nụ cười: "Ngươi chính là muốn mượn lương thực của bản vương như vậy sao? Thanh Châu là địa phương của ngươi, ta cho ngươi mượn ngươi là tình nghĩa, chẳng lẽ ngươi thật sự coi như không cần phải cầu sao?"
Diêu Dũng không nhúc nhích, trong đầu hắn ta hiện lên bức thư Triệu Nguyệt gửi đến.
Triệu Nguyệt nói rõ nhất định Vệ Uẩn sẽ vì bách tính, cho nên muốn ép buộc hắn, thì không thể đồng ý bất cứ điều kiện gì.
Vì vậy hắn ta đứng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ ta quan tâm đến tính mạng của mấy con kiến
hôi này sao? Vệ vương gia không cho mượn thì thôi, ta đây trở về, để cho đám người kia tự sinh tự diệt."
Sau đó, Diêu Dũng quay người rời đi.
Lúc này, Cố Sở Sinh mở miệng, giọng nói có chút yếu ớt: "Diêu tướng quân, không thể được."
Diêu Dũng dừng bước chân. Hắn ta xoay đầu lại, cắn răng nói: "Cố đại nhân. Hôm nay không phải Diêu mỗ không muốn cứu bách tính, mà thực sự là Vệ Uẩn rất đáng giận!"
"Diêu tướng quân!" Cố Sở Sinh thở gấp: "Nếu hôm nay ngươi không lấy được lương thực, ta sợ Thanh Châu yếu loạn, sau này ngươi phải ăn nói với bệ hạ như thế nào đây?"
Diêu Dũng dừng một chút. Cố Sở Sinh tiếp tục nói: "Đại nhân..." Vẻ mặt hắn đau xót: "Nghĩ lại đi!"
Một tiếng nghĩ lại đi bao hàm rất nhiều ý tứ. Trong mắt Cố Sở Sinh đều mang theo sự lo lắng, không cần Cố Sở nói, hắn ta cũng hiểu rõ.
Nếu hôm nay hắn ta không lấy được lương thực, thì lương thực này sẽ hoàn toàn thuộc về Vệ Uẩn. Mà hắn ta trở về, hắn ta sẽ phải dùng chính lương thực của mình để cứu tế. Nếu không giúp cứu nạn thiên tai, đến lúc đó nạn dân tạo phản, Vệ Uẩn nội ứng ngoại hợp, sợ là sẽ không thể bảo vệ Thanh Châu được.
Bây giờ Vệ Uẩn vẫn thực hiện lời hứa cứu người, thì phẩm hạnh của Vệ Uẩn đã cao thượng quá rồi.
Diêu Dũng trầm mặc, Cố Sở Sinh vội vàng nói: "Vương gia, ngài muốn gì, ngài cứ nói đi. Diêu tướng quân không phải là người coi bách tính như con kiến hôi. Chỉ cần có thể làm được, Diêu tướng quân nhất định sẽ đồng ý!"
Câu Sinh mạng con kiến hôi của Diêu Dũng lúc nãy, bây giờ bị Cố Sở Sinh nói như vậy rõ ràng là đang chế nhạo hắn ta. Sắc mặt của Diêu Dũng không tốt lắm. Ánh mắt Vệ Uẩn nhìn mặt hắn ta, bình thản nói: "Ta muốn phái năm trăm người hộ tống Thanh Bình Quận chúa và lương thảo đến Thanh Châu để cứu tế thiên tai. Ngươi phải cho phép Thanh Bình Quận chúa công khai kiểm tra sổ sách."
"Đây là Vệ vương gia không tin ta?"
“Ngươi đã quên ngươi đã làm chuyện gì rồi sao?” Ánh mắt Vệ Uẩn mang theo hàn ý, lẳng lặng nhìn hắn ta, giọng nói bình tĩnh lại giống như một thanh kiếm sắc bén lột đi da mặt của hắn ta: “Ngươi còn có mặt mũi nói hai chữ tín nhiệm với ta?"
Diêu Dũng ngẩn người, hắn ta chợt nhớ đến người đang ngồi trước mặt này, chính là người của Vệ gia.
Sáu năm trước, bởi vì hắn ta hèn nhát mà lui binh, bởi vì hắn ta có tư tâm, mà cả nhà Vệ gia bị diệt.
Vệ Uẩn đứng dậy, động tác tao nhã, bình thản, nhưng tiếng nói trong lòng của Diêu Dũng lại bị nghẹn lại ở cổ họng.
"Lời nói lúc nãy, cũng chỉ là điều kiện thứ nhất. Đó là công sự. Muốn ta đưa lương thực, còn cần thêm điều kiện thứ hai."
"Ngươi muốn làm gì?"
Diêu Dũng giả vờ trấn tĩnh. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: "Quỳ xuống, một trăm cái tát tai, phải đánh cho máu chảy ra."
"Ngươi...."
“Diêu tướng quân.” Cố Sở Sinh bình tĩnh mở miệng: “Đừng xúc động.”
Diêu Dũng thở hổn hển. Hắn ta nhìn chằm chằm Vệ Uẩn. Vệ Uẩn cũng lẳng lặng nhìn hắn ta, không có nửa điểm thoái nhượng.
"Lời ta đã nói ra. Trước khi ta bước vào cổng thành, hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục. Sau khi cổng thành đã đóng lại, ta sẽ coi như Diêu tướng quân tự mình giải quyết chuyện Thanh Châu."
Nói xong, Vệ Uẩn xoay người đi về phía cổng thành. Diêu Dũng nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Vệ Uẩn, hắn ta lo lắng lên tiếng: "Tại sao Vệ Trung lại có một nhi tử như ngươi chứ?! Nhìn xem ngươi đang làm gì đây!"
Vệ Uẩn dừng lại, quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn ta, lạnh giọng nói: "Trước khi hỏi ta đã làm gì, ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem ngươi đã làm chuyện gì đã. Ngươi và Triệu Nguyệt đừng có nghĩ đến chuyện ta nhân danh Vệ gia đi giúp đỡ các ngươi."
Vừa nói, khóe miệng Vệ Uẩn vừa cong lên: "Diêu Dũng, ta sống tiếp, và ta, hoàn toàn khác với những người đã chết."
Diêu Dũng không nói gì. Hắn ta lẳng lặng nhìn Vệ Uẩn, nhìn hắn dứt khoát xoay người đi về phía cổng thành.
Hắn không thèm để tâm đến bách tính.
Suy nghĩ của hắn hoàn toàn khác với mấy người Vệ gia Vệ Trung, Vệ Quân, Vệ Uẩn, người này...
Quả nhiên thực lực của Đại Sở không còn, xương sống của Đại Sở quả nhiên đã bị đứt gãy.
Diêu Dũng không thể nói ra tâm tình hiện tại của hắn ta là gì. Vậy mà trong giây phút này hắn ta cảm thấy có chút hối hận. Nhưng đây chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Năm tháng trôi qua quá nhanh, đã làm được rất nhiều chuyện. Chàng thiếu niên năm đó bị đuổi đi giờ đã trưởng thành thành một chư hầu. Hắn ta đã không còn bất kỳ cơ hội nào để hối hận nữa.
Hắn ta chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của Vệ Uẩn, nghe Cố Sở Sinh rống lên: "Diêu Dũng, ngươi bị ngốc hả? Hắn ước gì ngươi cự tuyệt, thì lương thực tự nhiên sẽ ở thuộc về tay hắn! Hiện tại bệ hạ giữ lại hai châu Thanh Yên, nếu ngươi làm mất Thanh Châu, Diêu Dũng, ngươi lấy gì bồi thường cho bệ hạ hả!"
Diêu Dũng không nói gì, hắn ta đang tâm loạn như ma.
Lương thực, hắn ta nhất định phải có, nhưng mà phải để cho năm trăm người hộ tống Thanh Bình Quận chúa vào Thanh Châu, lại còn phải quỳ xuống....
Trong lòng Diêu Dũng tuyệt vọng giãy giụa. Thấy Vệ Uẩn chuẩn bị bước vào cổng thành, Diêu Dũng cuối cùng cũng không nhịn được, hét lớn một tiếng: "Được!"
Vệ Uẩn quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Diêu Dũng.
Một lát sau, hắn quay đầu lại nói với Vệ Hạ: "Đi mời phụ thân và ca ca của ta đến đây."
Vệ Hạ tuân lệnh. Vệ Uẩn trở lại vị trí cũ, nhìn vẻ mặt tràn đầy phẫn hận của Diêu Dũng, lãnh đạm nói: "Ta sẽ cho người đi lấy một ít lương thực đến, Diêu tướng quân chờ một chút."
Diêu Dũng siết chặt quả đấm, trong lòng cảm thấy nhục nhã: "Ngươi nói ta quỳ như thế nào?"
"Diêu tướng quân chờ một chút."
Vệ Uẩn đưa tay lên ngăn cản động tác tiếp theo của hắn ta. Một lúc sau, Diêu Dũng nhìn thấy bảy binh sĩ Vệ gia ôm bảy linh vị màu đen chậm rãi đi đến.
Bọn họ đặt linh vị lên chỗ ngồi, Vệ Uẩn đứng sang một bên, Diêu Dũng nhìn một dãy danh tự trên linh vị, há miệng, cuối cùng cũng không nói được lời nào.
Vệ Uẩn nâng chén trà lên, hướng về phía bảy linh vị kia, rồi nói: "Phụ thân, ca ca!" Giọng nói của hắn trở nên nhu hòa hơn: "Hài nhi đưa Diêu Dũng đến xin tạ tội với mọi người."
Nghe thấy mấy lời này, sắc mặt Diêu Dũng trở nên vô cùng khó coi. Cố Sở Sinh được thả xuống, tay đau như sắp gãy. Hắn ở trong bão cát nheo mắt, nhìn Diêu Dũng đối mặt với bảy tấm linh vị, chậm rãi quỳ xuống.
"Đánh."
Vệ Uẩn lên tiếng, Diêu Dũng giơ tay lên tát chính mình. Vệ Uẩn bình tĩnh nói: "Mạnh một chút."
Lại thêm một tiếng "Bốp". Vệ Uẩn đột nhiên cao giọng: "Đánh mạnh vào!"
"Bốp, bốp, bốp..."
Từng tiếng vả mặt truyền vào tai, Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Bầu trời trong xanh như đang gột rửa, chim diều hâu bay lượn qua.
Phụ thân, ca ca.
Vệ Uẩn nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày này, hắn muốn cho tất cả những kẻ đã phạm sai lầm, đưa đầu đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.