Yến Vân Lãng nghĩ, đời này có lẽ hắn sẽ không thú một cô nương nào. Nếu như có thú, vậy sẽ phải thú một nữ tử có một không hai.
Sở Du người này, thật ra hắn cũng không có tình nghĩa sâu đậm thắm thiết, chỉ là chuyện tình trường của hắn ở kiếp này quá mức thuận lợi, lần đầu tiên bị người cự tuyệt, nên ngược lại cảm thấy có chút thú vị. Vì vậy nên hắn rất kiên trì, rất nghiêm túc theo đuổi Sở Du.
Hắn biết Vệ Uẩn không đồng ý cửa hôn sự này. Thế nhưng không sao, chỉ cần Sở Du đồng ý, cho dù không cưới được Sở Du, hắn cũng cảm thấy không đáng tiếc.
Có lẽ họ Yến đều là lãng tử, huống chi tên của hắn, vốn là mang theo một chữ Lãng.
Vệ Uẩn ngăn cản càng gay gắt thì thủ đoạn của hắn càng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Ngày hôm nay dùng bồ câu đưa tin, ngày mai thả đèn Khổng Minh gửi gắm tình cảm, ngày hôm sau nữa còn mua được tiểu hài tử đến hát bài đồng dao cầu yêu do hắn tự biên soạn ở trước cổng Vệ gia. Những hài tử kia không hiểu rõ bản thân đang hát cái gì. Vệ Uẩn nghe cũng thấy phiền.
Có một đêm nọ, Vệ Uẩn và Sở Du đang ngủ say. Vệ Uẩn chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ngâm thơ, hắn nhịn không được đứng dậy cầm kiếm muốn xông ra ngoài, nghĩ đêm nay nhất định hắn phải chém chết tên đăng đồ tử kia mới được. Cũng may Sở Du vẫn luôn duy trì được vài phần lý trí. Để cho người ta thấy Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-cham/476031/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.