Chương trước
Chương sau
Ngụy vương là vương khác họ duy nhất ở Đại Sở. Tổ tiên của bọn họ cùng với Hoàng đế khai quốc của Đại Sở chính là huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, lúc cao tổ tại vị đã hứa với Ngụy gia, đất bên ngoài Minh Tú thành ở phía Nam, Ngụy gia bọn họ đánh được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Thế là Ngụy gia đánh được nửa cái Huy Châu, cao tổ liền đưa cho bọn họ nửa cái Huy Châu, đồng thời phong làm vương khác họ, cha truyền con nối mà truyền thừa đến nay.
Quan hệ giữa Ngụy gia và triều đình, xưa nay không thân cận nhưng lại vô cùng cung kính. Hàng năm thờ cúng không thiếu một phần, mọi mặt được làm vô cùng tốt, lại bởi vì thế đất ở cực Nam, quân phòng thủ dũng mãnh, bởi vậy Đại Sở rung chuyển nhiều năm nhưng chỉ có đất phong của Ngụy gia là thái bình trước sau như một.
Lần này Ngụy vương ngàn dặm xa xôi đặc biệt tới phương Bắc, được xem là một loại thái độ. Sở Du không tính ra được Ngụy vương có ý đồ gì, sau khi ánh mắt nàng dừng trên cái tên Ngụy Thanh Bình một lát, nàng không lên tiếng, sắc mặt như thường mà nhìn xuống dưới.
Một mạch quét qua danh sách xong, Sở Du đột nhiên trông thấy một cái tên, Cố Tử Sơ.
Sở Du nhíu mày, Tử Sơ là tên chữ của Cố Sở Sinh, chỉ là cái tên này là do năm đó cha ruột của Cố Sở Sinh giữ lại cho hắn, sau này hắn được lão sư của hắn thưởng cho tên chữ “Quy Bình”, được phó thác với ý nghĩa làm cho thiên hạ quay về thái bình, tên chữ mà hắn dùng bên ngoài vẫn luôn là Quy Bình, cái tên Tử Sơ này…
Sở Du giương mắt nhìn về phía Vệ Hạ: “Cố Tử Sơ này là ai?”
“Là người trong nhà Cố Đại học sĩ ở trong kinh.”
Vệ Hạ cúi đầu lên tiếng, sau khi Vệ Uẩn rời kinh, Cố Sở Sinh vào Nội các, bây giờ đối với bên ngoài đã là Cố Đại học sĩ.
Sở Du cụp mắt, trong lòng có tính toán, hiểu rõ đây có lẽ là Cố Sở Sinh đích thân đến.
Cố Sở Sinh đến lại là vì điều gì?
Nàng có chút không hiểu.
Nhưng mà việc nên chuẩn bị thì đều phải chuẩn bị, nàng xem hết danh sách khách khứa, lại sắp xếp lại toàn bộ nghi thức và quá trình, cảm thấy không có gì đáng ngại, nàng cho người lui xuống.
Lại qua mấy ngày, toàn bộ khách khứa tới, Sở Lâm Dương, Tống Thế Lan, Ngụy vương đều tới vào buổi chiều, sau khi Sở Du báo cho Vệ Uẩn biết về những người quan trọng này, Vệ Uẩn nhìn thoáng qua danh mục quà tặng, lại bất ngờ nói một câu: “Thanh Bình Quận chúa cũng tới?”
Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh, nàng gật đầu nói: “Theo cha mà tới.”
Vệ Uẩn đáp lời, hắn suy tư một lát sau đó nói: “Đến lúc đó ta tự mình đi đón.”
Sở Du nghe thấy lời này, không tự chủ được mà nắm tay lại thật chặt. Nhưng trên mặt nàng không thể hiện ra, nàng bình tĩnh nói: “Ta đi sắp xếp.”
Vệ Uẩn ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói dịu dàng: “Nàng đừng quá mệt mỏi.”
“Đều là việc nên làm.” Vẻ mặt Sở Du bình thản, nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Vệ Uẩn một cái: “Chàng cũng thế, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
Nghe được lời an ủi của Sở Du, một chút bất an trong lòng kia cũng mất hết, Vệ Uẩn cười lên, gật đầu nói: “Nghe theo nàng dặn dò.”
Sở Du gật đầu: “Vậy ta đi đây.”
Nhìn bóng lưng Sở Du trực tiếp xoay người, Vệ Uẩn nhíu mày, nhưng mà công việc quá nhiều, hắn cũng không kịp suy nghĩ thêm, đành phải ban đêm đến bên cạnh nàng, hắn nói khẽ: “Gần đây dường như nàng có chút không tập trung, nói với ta xem bởi vì cái gì có được không?”
Sở Du khẽ than một tiếng: “Có lẽ là quá mệt mỏi thôi, qua khoảng thời gian này là tốt rồi.”
Vệ Uẩn suy nghĩ một chút, hắn ôm nàng trong ngực, khẽ than một tiếng: “Để nàng chịu khổ rồi.”
Sở Du đưa lưng về phía hắn, cũng chỉ bình thản nói: “Nên làm mà.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn chỉ ôm người này, cũng không biết thế nào mà hắn cảm thấy tất cả sự nhiệt tình của người này trong khoảng thời gian ngắn đã lạnh đi, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng hắn lại cảm thấy nhiều việc như vậy, đoán chừng nàng quả thật mệt mỏi rồi. Hắn suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên ấn đầu cho nàng, nhỏ giọng nói: “Như thế này có tốt hơn một chút không?”
Sở Du cảm nhận được sự lấy lòng thận trọng của người này, nàng có chút bất đắc dĩ mà than ra tiếng.
Thật ra chuyện trong lòng nàng lại có liên quan gì đến người này? Đừng nói đến Ngụy vương có thân phận đặc biệt, cho dù thân phận của Ngụy vương bình thường nhưng nếu Vệ Uẩn và Thanh Bình Quận chúa là bạn cũ, vậy cố nhân tới thăm đi đón thì có làm sao? Huống chi ngày mai ca ca của nàng và Tống Thế Lan cũng đến, nói thế nào thì Vệ Uẩn đi đón người cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như không phải nàng biết sau này Thanh Bình Quận chúa là thê tử của hắn, hai người còn có một đứa con, đoán chừng nàng cũng sẽ không như vậy. Thế nhưng đây là lỗi của Vệ Uẩn sao?
Không phải.
Lỗi là ở nàng.
Nam tử tốt như Vệ Uẩn, nữ tử tốt như Thanh Bình Quận chúa, hai người vốn là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, trước kia có lẽ còn ân ái có thừa, song bị nàng chặn ngang một chân, tu hú chiếm tổ chim khách.
Sở Du không tự chủ được mà nắm chặt chăn mền, cảm thấy vô số sự đau xót và áy náy dâng lên.
Nàng trở mình, dựa trán vào ngực hắn. Vệ Uẩn cười: “Sao vậy?”
“Không có gì,” Nàng mang theo giọng mũi mà nói: “Chỉ là cảm thấy chàng quá tốt, ta không xứng với chàng.”
“Nàng nói bậy bạ gì đấy,” Vệ Uẩn cười ra tiếng, đưa tay bóp mặt nàng: “Ta xem xem, có phải nàng khóc thành mèo con rồi không?”
Sở Du giãy giụa không cho hắn nhìn, Vệ Uẩn nghiêm túc suy nghĩ: “Nàng nói xem, làm sao mà nàng đột nhiên suy nghĩ như vậy?”
“Có rất nhiều khách khứa đến.”
Sở Du không dám nói chuyện của Ngụy Thanh Bình, nàng hít mũi nói: “Đều là quan to quý nữ, tuổi trẻ xinh đẹp, môn đăng hộ đối với chàng, tính tình dịu dàng động lòng người. Ta từng gả cho người ta, tuổi tác cũng lớn, tính tình cũng không tốt…”
“Ngừng ngừng ngừng,” Vệ Uẩn đưa tay ngăn nàng nói chuyện, cảm thấy nghe đến đau đầu, hắn đưa tay xoa đầu, cầu xin nói: “Bà cô ơi, nàng đây là nghe ai nói những chuyện vớ vẩn với nàng à?”
Sở Du cúi đầu: “Tự ta nghĩ.”
“Ồ, nàng là một đại phu nhân có cáo mệnh nhất phẩm, từng một mình phòng thủ Phượng Lăng quan, ở ngoài ngàn dặm tập kích bất ngờ thẳng tới Bắc Địch, trong đầu nàng chỉ suy nghĩ những thứ này?”
Nghe xong lời này, Sở Du lập tức phát cáu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu trừng hắn: “Quả nhiên là chàng cảm thấy ta không đủ dịu dàng biết lễ phép!”
Vệ Uẩn: “...”
Lời này thật sự không có cách nào tiếp được, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Vệ Uẩn nhìn đôi mắt ngậm nước mắt của đối phương trừng lên đến tròn trịa, hắn có chút xấu hổ quay đi: “Trước kia nàng… cũng không dịu dàng biết lễ phép cho lắm… đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai…”
Sở Du: “...”
Nhưng mà hắn vừa nói như vậy, Sở Du cũng cảm thấy mình có chút cố tình gây sự.
Nàng không nói chuyện, trở mình qua, đưa lưng về phía Vệ Uẩn, buồn bực nói: “Ngủ đi.”
“Được rồi được rồi,” Vệ Uẩn kéo nàng: “Đừng nóng giận, những thứ nàng nói đều không quan trọng, cái gì mà trẻ tuổi xinh đẹp, môn đăng hộ đối, tính tình dịu dàng, những thứ này đều không quan trọng.”
“A Du,” Vệ Uẩn ôm lấy nàng từ phía sau, dịu dàng nói: “Những thứ nàng nói, trong bốn năm không có nàng, ta đều từng thấy qua. Thế nhưng A Du à, bắt đầu từ thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời ta, không có một ai cùng ta một đường đi tới. Trên đời này, mỗi người đều rất tốt, chỉ xem nàng có gặp được vào thời gian tốt nhất hay không. Tất cả sự yêu thích đời này, ta đều đã cho nàng, không cho những người khác được nữa.”
“Hơn nữa nàng nào có không tốt nhiều như nàng nói, nếu như thật sự không tốt như vậy, nàng xem Cố Sở Sinh, sao đã nhiều năm như vậy mà vẫn cắn nàng không thả?”
Nói đến đây, Vệ Uẩn có chút không thoải mái, nhưng mà hắn từ trước đến nay cũng là người thẳng thắn vô tư, nên thừa nhận nói: “Cố Sở Sinh cũng là thanh niên tài tuấn đứng đầu trong Hoa Kinh, mặc dù lúc ta cố ý làm nhục hắn đã nói không dễ nghe nhưng quả thật hắn xuất chúng về mọi thứ, nếu như nàng thật sự không tốt, nàng cho rằng chúng ta đều mù hết sao?”
Sở Du nghe thấy lời này thì có chút hoảng hốt.
“Không phải…” Nàng khẽ thở dài một tiếng, nhưng mà nàng lại ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Làm sao nàng nói với Vệ Uẩn đây, rằng Cố Sở nào có thích nàng? Chỉ là bởi vì không chiếm được cho nên mới cố chấp như vậy.
Nắm đó lúc hắn ta có được dễ như trở bàn tay thì nào có cố chấp nhiều như vậy, hắn ta chán ghét nàng vô cùng, tránh còn không kịp.
Cả đời nàng, ngoại trừ Vệ Uẩn, nàng chưa từng thích người khác. Mà cho dù là Vệ Uẩn thì trong sự yêu thích này có lẽ cũng xen lẫn rất nhiều thứ. Có lẽ là ân tình, có thể là thói quen, thậm chí là tìиᏂ ɖu͙©, trong tình cảm này có lẽ trộn lẫn quá nhiều thứ rồi.
Sở Du đè ép suy nghĩ lung tung trong lòng mình, cũng không nói thêm nữa, Vệ Uẩn nắm chặt cánh tay nàng, thấp giọng nói: “Thật, ta không lừa nàng.”
“Nàng vô cùng tốt, đáng để bất cứ ai yêu thích.”
Như vậy cũng chỉ là an ủi, Sở Du đè nén tâm tư, nhưng cũng không muốn để tâm tình của mình quấy rầy Vệ Uẩn nữa, nàng thấp giọng “Ừm” một tiếng, không nói gì.
Đợi đến ngày hôm sau, Sở Du dẫn người đứng ở cổng thành đón người, ngày mai chính là đại điển phong vương, khách khứa đều lục tục tới rồi. Người tới phần lớn có thân phận bất phàm, Sở Du vì biểu lộ ra cấp bậc lễ nghĩa mà đã ở cổng thành bắt đầu nghênh đón khách khứa.
Đợi đến lúc giữa trưa, mặt trời đã lên cao, tuy nói mặt trời vào cuối thu không gay gắt nhưng đứng quá lâu, Sở Du cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, một chiếc xe ngựa từ Hoa Kinh dừng ở cổng, người kia không mang theo bao nhiêu tùy tùng, giơ tay từ bên trong đưa ra một tấm thiệp mời.
Đầu của Sở Du tê tê, vừa mới nhận thiệp mời kia, cười mở ra, đang muốn nói lời khách sáo theo thông lệ, nàng lại cảm thấy mắt tối sầm lại, có chút hoa mắt.
Thân hình nàng lung lay, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Cẩn thận!”
Chờ đến khi ánh sáng một lần nữa quay về trong tầm mắt, Sở Du ngẩng đầu lên, trông thấy Cố Sở Sinh mặc hoa phục màu xanh lam, hắn ta đứng trên xe ngựa, vẻ mặt lo lắng mà cầm cổ tay nàng, dựa vào sức lực này để đỡ nàng.
Ánh mắt của người xung quanh đều nhìn tới, nơi này phần lớn là quan lại quyền quý, thỉnh thoảng có mấy người nhạy bén từng đi qua Hoa Kinh, lập tức nhận ra người tới. Ánh mắt hơi đánh giá trên cổ tay Sở Du, liền giống như hiểu ra được một chút.
Sở Du tỉnh táo lại, nàng thong dong rút tay, cười nói: “Cố đại nhân lặn lội đường xa tới đây, Vệ phủ vinh hạnh vì ngài đã đến, việc ăn ở của ngài đều đã được sắp xếp, vẫn mời đi theo hạ nhân qua đó đi. Hôm nay nhiều người phức tạp, nếu như có chỗ không chu toàn, mong được tha thứ.”
Cố Sở Sinh thu tay lại, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn ta gật đầu, quy củ nói: “Làm phiền Đại phu nhân rồi.”
Sở Du mỉm cười lùi bước, giơ tay lên nói: “Mời.”
Cố Sở Sinh nhìn nàng, hắn ta mím môi, cuối cùng vẫn nói: “Nếu như mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, nàng không cần phải…”
Không cần phải vì Vệ gia, vì bất kỳ người nào mà làm đến bước này.
Nhưng mà nghĩ đến năm đó lúc nàng ở Cố phủ cũng trước sau như một như thế, mọi thứ đều phải chuẩn bị tốt nhất, hắn ta lại ngừng lại, thở dài, lui về trong xe ngựa, buông rèm xuống nói: “Đi thôi.”
Xe ngựa lộc cộc đi vào trong cổng thành, Cố Sở Sinh không nhịn được mà vén rèm xe lên, quay đầu nhìn lại.
Nữ tử kia đứng dưới ánh mặt trời với dáng vẻ thong dong, giống như đúc với năm đó Cố phủ tổ chức yến tiệc, nàng đứng ở trước cửa Cố phủ đón khách.
Thật ra ban đầu nàng không biết những chuyện này, một nữ nhân được võ tướng nuôi lớn, nào có biết đến việc bếp núc quản gia gì đó?
Song làm Đại phu nhân mười hai năm của hắn ta, chưởng quản việc bếp núc sáu năm, việc gì nàng cũng học được.
Thế nhưng học xong rồi thì lại không phải là phu nhân của hắn ta nữa. Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy, mình giống như điêu khắc xong một khối ngọc thô, cuối cùng lại tặng cho người khác. Hơn nữa còn là hắn tự mình tặng đi.
Trong lòng Cố Sở Sinh có chút khó chịu, hắn ta dựa vào vách xe, nặng nề thở ra một hơi.
Không thể suy nghĩ nữa.
Hắn ta đến không phải vì chuyện này, không thể nghĩ nữa.
Mà tin tức Cố Sở Sinh vào thành rất nhanh đã truyền đến Vệ phủ, Vệ Uẩn đang cùng Đào Tuyền thương nghị về động tĩnh ở Hoa Kinh, nghe Vệ Hạ đi vào nói: “Chủ tử, Cố Sở Sinh vào thành rồi.”
Nghe thấy lời này, Vệ Uẩn ngẩn người, hắn ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nói: “Sao hắn lại tới đây? Đại phu nhân biết không?”
“Cố Sở Sinh dùng tên giả là Cố Tử Sơ để tới, trước đó Đại phu nhân đã sắp xếp Cố Tử Sơ này ở viện khách quý, có lẽ… là biết.”
Trái tim Vệ Uẩn buồn bã, hắn mím môi, một lát sau, hắn để bút xuống rồi trực tiếp đi ra ngoài.
“Ta ra ngoài xem một chút.”
Hắn cảm thấy mình dường như đã biết được nguyên nhân mà trong lòng Sở Du bất an.
Nhiều năm như vậy, nơi có Cố Sở Sinh, Sở Du tựa như chưa từng an tâm.
Vệ Uẩn trực tiếp trở mình lên ngựa, ở trong thành nhanh chóng mà đi. Vệ Hạ theo phía sau, đè nén giọng nói mà nói với Vệ Thu: “Ngươi nói xem người ta cũng vào thành rồi, nghe nói còn dám cầm tay Đại phu nhân của chúng ta, tiện nghi nên chiếm đều chiếm rồi, Hầu gia của chúng ta còn chạy đi như vậy làm gì?”
Vệ Thu nhàn nhạt liếc hắn ta một cái.
“Có lẽ là, rửa mắt nhỉ.”
Vệ Hạ: “???”
Vệ Thu quay đầu: “Trong mắt ngươi có người khác, ta sẽ chen qua, rửa sạch sẽ người trong mắt ngươi.”
Vệ Hạ: “...”
Sau một lúc lâu, Vệ Hạ ngẩng đầu, chân thành nói: “Vệ Thu, ngươi nói thật với ta, có phải ngươi yêu rồi không?”
Vệ Thu nhàn nhạt liếc hắn ta: “Có bệnh.”
Đang nói chuyện, Vệ Uẩn đã phi nhanh đến cổng thành, Sở Du đang ngồi trong chòi hóng mát uống trà nghỉ ngơi, vừa nâng mắt thì trông thấy Vệ Uẩn cưỡi ngựa tới.
Sở Du câu khóe miệng.
Cũng không biết là trà đắng hay trong lòng đắng, nàng cảm thấy vị đắng lan tỏa nơi đầu lưỡi và trong trái tim.
Chờ Vệ Uẩn đến trước người, Sở Du đứng dậy, cung kính hành lễ, mở miệng nói: “Sợ là Hầu gia đến sớm rồi.”
“Không sớm không sớm,” Vệ Uẩn chặn lại nói: “Ta cùng nàng chờ thêm một chút, không sao.”
Sở Du nhíu mày: “Hôm nay Hầu gia không có việc?”
“Cũng không phải là không có việc gì…”
Vệ Uẩn có chút xấu hổ nói: “Ta chính là không yên lòng, muốn tới đây xem một chút…”
Vẻ mặt Sở Du bình tĩnh, nàng gật đầu.
“Đã như vậy thì chờ đi.”
Vệ Uẩn ấp úng đáp lời rồi đứng cùng Sở Du, suy nghĩ một lát, hắn đưa tay qua, muốn kéo Sở Du. Sở Du không để lại dấu vết mà lùi một bước: “Hầu gia, nhiều người phức tạp.”
Trong lòng Vệ Uẩn vừa chua vừa đắng.
Vừa rồi Vệ Hạ nói với hắn, Cố Sở Sinh ban nãy đã kéo nàng một cái.
Hắn nhếch môi không nói lời nào, chỉ canh giữ bên người nàng, nàng đi đâu hắn đi đó.
Một lát sau, Sở Du có chút phiền, nàng đến nơi xa không có ai để nghỉ ngơi, hắn cũng đi theo, Sở Du đi vào trong rừng, hắn đi theo không ngừng lấy một bước, đi được một đoạn đường, Sở Du bỗng dừng bước chân lại, nàng ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Rốt cuộc là chàng muốn làm gì??”
Giọng nói của nàng quá lạnh quá khách sáo, Vệ Uẩn không đè nén được tất cả sự tủi thân nữa, bỗng nhiên bạo phát ra, hắn đưa tay kéo Sở Du, Sở Du giơ tay giãy giụa: “Chàng làm gì vậy? Buông ra!”
Vệ Uẩn ra tay tàn nhẫn, nắm lấy là không buông, nàng giãy giụa kịch liệt, hắn mạnh mẽ chống nàng lên cây đại thụ sau lưng, nâng cao giọng nói: “Ta mới phải hỏi nàng là nàng muốn làm cái gì!”
Sở Du bị hắn rống đến ngẩn người, nàng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Vệ Uẩn, Vệ Uẩn nắm tay nàng, tức giận đến mức nói không lựa lời: “Cố Sở Sinh đến nàng cũng không nói với ta, nàng là sợ ta biết cái gì? Hắn vừa đến nàng liền như vậy với ta, hắn có thể kéo tay nàng, ta thì không thể, Sở Du,” Hắn cắn răng: “Có phải trong lòng nàng còn có hắn không? Có thì nàng nói với ta,” Hắn nói lời hung ác được một nửa, thế nhưng cũng không biết nói tiếp thế nào, sau khi dừng lại một lát, cuối cùng hắn nói: “Ta đây đi làm thịt hắn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.