Nghe được lời này, Vệ Uẩn ngước mắt, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi quan sát.
Sở Lâm Dương bình tĩnh mở miệng: “Diêu Dũng không có tài cán gì, lại nham hiểm tiểu nhân, nhưng được bệ hạ thiên vị hết mực, trận chiến này nếu vẫn để Diêu Dũng là chủ soái, đến sau này thực lực đất nước tiên hao, sợ là không còn sức đánh trả nữa. Hiện giờ tân hoàng của Bắc Địch đã tế đàn lập lời thề, nếu kỵ binh không vào được Hoa Kinh thì Bắc Địch tuyệt đối không thu binh, có thể thấy được lần này Bắc Địch quyết tâm mạnh mẽ, tuyệt đối không có khả năng đàm phán trong hòa bình, cho nên lần này Lâm Dương đến tìm Hầu gia, nguyện giúp Hầu gia một tay, mau sớm diệt trừ Diêu Dũng.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, gõ nhẹ lên mặt bàn, Sở Lâm Dương im lặng chờ hắn, một lát sau, Vệ Uẩn khẽ cười một tiếng: “Ta cũng chỉ là một thiếu niên, sao thế tử lại cảm thấy ta có năng lực như vậy?”
“Ta không tin vào Hầu gia, mà là Vệ gia.”
Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống, tại hạ không tin hiện giờ ở trong quân, Vệ gia không còn một chút tàn lưu* nào.”
* Tàn lưu: những thứ còn sót lại
Gia tộc bốn thế hệ tam công, tình hình bên trong là thứ mà gia tộc bình thường không thể so sánh được, nếu không phải Vệ gia trung thành tận tâm, không hề kinh doanh buôn bán nhiều ở Hoa Kinh thì Vệ Uẩn làm sao đến nông nỗi này?
Vệ Uẩn xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-cham/475932/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.