Khi cả hải thủy sơn bị đám dây leo rắn như sắt đá chậm rãi bao vây, màn trời liền u ám hẳn, một tia sáng cũng chẳng lọt qua, ngay cả bóng tối vẫn hung ác bám riết không buông cũng hòa vào màn đêm đen kịt, như quay về một vùng hỗn độn tối tăm ngột ngạt.
Nơi đây chỉ có gió.
Ngay cả nước biển cũng ngừng chảy, ở cái nơi đủ để khiến bất cứ ai phải mắc chứng sợ dày này, vậy mà chỉ còn lại mỗi gió.
Nói cho chính xác thì đó là một dòng khí, cực kỳ mỏng manh, lại cực kỳ cứng cáp. Nó tách đám dây leo không thể ngăn cản ra một khe hẹp, sau đó từ từ làm bạn, khiến người ta có ảo giác như ai đó vẫn bầu bạn bên cạnh vậy.
Mà sự thật là, trên thế giới này rốt cuộc chỉ còn lại mình Chử Hoàn, không gian anh có thể hoạt động cũng chỉ còn lại một khe hở chật chội, chưa biết thông đến đâu.
Những cái gọi là sinh cơ và hi vọng khiến người ta tim đập thình thịch mà truy đuổi không nghỉ đó, phải chăng thật sự giống như vậy, vĩnh viễn chỉ có một đường thôi?
Độc xà Tiểu Lục kể từ khi sinh ra vẫn lấy chơi bời lêu lổng khắp núi rừng làm nghiệp, lần đầu tiên được tộc trưởng Người Thủ Sơn ủy thác trọng trách như vậy. Nó bơi không hề nhanh, tựa hồ muốn quay về, nhưng lại không dám, cái bóng xanh lục dưới ánh sáng của quyền trượng tộc trưởng lấp lánh trong vắt như ngọc bích.
Đột nhiên, một bàn tay thò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276719/quyen-3-chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.