Hốc mắt Nam Sơn rất sâu, nhưng ánh mắt lại rất cạn, nên những buồn vui hờn giận xưa nay chỉ cần nhìn qua là rõ.
Lúc cậu nói câu này, trong đôi mắt đen sẫm mơ hồ lộ ra sự chờ mong, ngoài chờ mong lại có sự kích động do đó mà sinh ra, đủ các mùi vị, nhưng chỉ bức bách là không có.
Đôi khi vô thanh thắng hữu thanh, không có bức bách chính là bức bách lớn nhất, Chử Hoàn chỉ vừa nhìn vào đã cảm thấy không thở nổi.
Anh đột nhiên nằm ngửa trên mặt đất cây cỏ úa vàng, xung quanh thoang thoảng mùi bùn đất không xua đi được, giống như lưu giữ đám khói mù từ sáng hóa thành tối của cả một năm, chỉ có đóa hoa nhỏ màu tím nhạt vừa nở ở ngay cạnh mặt anh đang tỏa mùi hương ngọt ngào như ảo giác.
Chử Hoàn không trả lời Nam Sơn, ngược lại hỏi: “Các cậu đã không đi được, thì vì sao còn muốn tìm người đến dạy tiếng Hán?”
Nam Sơn im lặng một lúc: “Tôi hi vọng một ngày kia mọi người có thể rời khỏi nơi đây, đi thăm thú thế giới bên ngoài, ngồi thử tàu điện ngầm chạy nhanh hơn cả ngựa, thử bay lên trời, và nếm những thứ chưa từng được ăn. Vùng sông núi này quá nhỏ, nhìn từ đời này qua đời khác cũng phải chán.”
Chử Hoàn: “Cậu định làm thế nào?”
“Chưa biết, phải nghĩ cách.” Nam Sơn nói, sau đó cậu lại bổ sung một câu, “Có khả năng cả đời tôi đến chết cũng không có cách nào, nhưng tôi cảm thấy trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276628/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.