Bắt một con rắn thì không hề gì, cho dù con rắn này có vẻ giống thú cưng của Nam Sơn, chắc hẳn chàng trai nghèo hào phóng định giá thịt khô hai đồng một cân đó cũng chẳng để ý lắm đâu…
Nhưng như thế không có nghĩa là anh có thể yên tâm bắt đi một đứa bé.
Chử Hoàn nhìn Sư Cọ Mốc đang đùa giỡn với con heo trước mặt, sầu lo muốn bốc khói.
“Lại đây.” Chử Hoàn đanh mặt, bập bẹ tiếng dân tộc Ly Y, đồng thời cố nặn ra khuôn mặt uy nghiêm, “Sao cháu lại đuổi theo? Muốn ăn đòn đúng không?”
Sư Cọ Mốc nghe thế, chẳng những không sợ hãi chút nào, còn vui vẻ ôm cổ heo cười ầm lên.
Chử Hoàn: “…”
Đây là tai hại trong việc học tập ngôn ngữ theo kiểu người câm, biết nghe không biết nói, người khác cười nôn cả ruột mà mình vẫn không biết đã nói gì sai.
Chử Hoàn khó khăn sửa lại phát âm, na ná như: “Muốn… ăn, ăng… đòn.”
Sư Cọ Mốc cười lăn lộn.
“Thôi đi.” Chử Hoàn nản chí, anh phát hiện mình không nghiêm nổi, đành phải khuyên bảo nhẹ nhàng, thoạt đầu bất đắc dĩ sờ túi, phát hiện kẹo nằm cả trong căn nhà nhỏ anh ở, không mang đi một cục nào.
“Chú thực sự hết kẹo rồi,” Chử Hoàn cố hết sức phát âm cho rõ, móc túi áo khoác cho Sư Cọ Mốc xem, “Thật đấy, không lừa cháu đâu, về nhà đi, ngoan, chú đưa cháu về.”
Sư Cọ Mốc căn bản không thèm nghe, nhảy xuống ôm cứng chân Chử Hoàn.
Nó hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bieu-ly/2276612/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.