Tuy không có cách cứu Mai Thắng Trạch và Vương Tiêu ra khỏi đại lao bộ Hình, Đường Thận vẫn đích thân sang bộ Hình một chuyến. Tiếc là chưa thấy người đâu, cậu đã bị quan bộ Hình cản bước. “Đường đại nhân, đại lao bộ Hình toàn giam giữ trọng phạm và nghi phạm. Nếu không có lệnh từ chính Thượng thư đại nhân hay Đại lý tự Khanh1, bản quan không thể mở cửa cho cậu được.” Tả thị lang bộ Hình cười với cậu. [1] Khanh: chức quan đứng đầu Đại lý tự (trên Thiếu khanh). VN đặt là “Tự khanh”. Trước khi tới đây, Đường Thận đã lường trước khả năng này. Cậu nhìn viên Tả thị lang mặt vuông chữ điền rồi chắp tay vái thật ngay ngắn. Ông ta không dám qua loa, lập tức trả lễ. Đường Thận: “Cùng làm quan trong triều, hẳn Cao đại nhân cũng có nhiều đồng song2. Mai Linh Phủ, Vương Đại Nhạc là tiến sĩ cùng bảng với ta, đều là bạn chí cốt. Tâm tư của bản quan chắc đại nhân đã rõ. Nếu quả thật hai người đó phạm tội tày đình thì tuyệt đối không thể dung tha. Nhưng hai anh đây đều là quan viên Đại Tống, vả lại, tóc da cha mẹ ban cho3, nỡ lòng nào tùy nghi giày xéo.” [2] Cùng cửa sổ, ý chỉ bạn học chung lớp.[3] Xuất xứ từ thành ngữ “thân thể tóc da, cha mẹ ban cho, không dám phá hoại” Cậu nói thế là có ý mong Cao đại nhân chiếu cố hơn, đừng nghiêm hình tra khảo. Tả thị lang bộ Hình thầm nhủ: Kể cả ngươi nói thế, phàm kẻ đáng đánh chúng ta vẫn nọc ra đánh thôi. Huống hồ, việc đòn roi cũng đã xong xuôi; hai tay thư sinh Mai Thắng Trạch, Vương Tiêu được nâng niu từ tấm bé, chịu sao thấu nỗi khổ sở nhường ấy. Chúng đều đã khai một vài chuyện từ sớm, bị ghi hết vào hồ sơ vụ án nộp lên bàn Thượng thư đại nhân rồi. Ngoài mặt, ông ta cười bảo: “Tất nhiên, xin Đường đại nhân chớ lo lắng.” Đường Thận thở dài thườn thượt, phất tay áo ra về. Sau khi vua Liêu băng hà, Triệu Phụ lập tức tăng viện cho Tây Bắc, ngõ hầu tranh thủ thời điểm nước Liêu nội loạn mà đánh cho một trận tan tác. Chiến sự Tây Bắc dồn dập, ngày nào cũng có tin quân cấp tốc gửi về Thịnh Kinh. Ngay cả Đường Hoàng, Diêu Tam cũng cảm nhận được không khí hồi hộp bao trùm lên toàn thành. Trong lúc ăn tối, Đường Hoàng tò mò hỏi: “Anh ơi, có phải quân ta lại thắng trận không?” Đường Thận: “Em nghe từ đâu hả?” “Mọi người đều bảo thế. Hoàng đế nước Liêu băng hà, bọn người Liêu còn bận tranh giành ngôi báu, chẳng hơi đâu lo việc binh lửa. Nhờ thế mà chúng ta thắng liền mấy trận, đánh cho tụi người Liêu phát điên. Phen này có khi ta chiếm được cả nước Liêu cũng nên!” Đường Thận bất lực nói: “Anh đã dặn em đừng nghe những lời đồn thổi bậy bạ ngoài đầu đường cuối hẻm rồi. Thắng trận thì đúng đấy, nhưng chiếm cả nước Liêu ư? Anh hỏi em nhé, chinh phục nước Liêu xong mình giữ nước Liêu để làm gì? Người Liêu là dân du mục, cả nước họ là đồng cỏ, chỉ có vài thành trì lớn. Sau khi chúng ta chiếm đóng nước Liêu, người Liêu chỉ cần nhổ trại là có thể tỏa đi trốn khắp thảo nguyên mênh mông. Lẽ nào người Tống chúng ta định đi tìm kiếm họ? Định cai quản cả vùng thảo nguyên khổng lồ? Sau này có thể được đấy, nhưng hiện giờ việc đó nằm ngoài khả năng của chúng ta.” Từ lâu Đường Hoàng đã không còn là cô nhóc thôn quê mít đặc, nghe Đường Thận nói thế, em hiểu ra ngay. Nhưng cô nhóc vẫn tóm được ý chính: “Thế tóm lại chúng ta thắng thật rồi chứ gì?” Đường Thận cười bảo: “Phải, thắng thật rồi.” Đường Hoàng không thể nào ngừng cười. Ngay đến thương nhân khôn khéo như Đường Hoàng cũng nhận ra thế cục giữa hai nước Tống Liêu bây giờ mà lấy làm mừng rỡ trong lòng. Trên triều đình, cứ hễ thiết triều là Triệu Phụ không giấu nổi lòng vui sướng mãn nguyện, mắt mày cong tớn cả lên. Nghe viên tướng bẩm báo tình hình chiến trận Tây Bắc xong, Triệu Phụ khoan thai hỏi: “Các ái khanh còn chuyện gì muốn tấu không?” Trong điện Tử Thần, các tướng võ đã tâu trình xong, bèn liếc sang đằng quan văn bên trái. Tả tướng Từ Bí đứng đầu hàng quan văn, hai tay nâng hốt ngọc, cúi đầu nhìn gạch vàng lát điện, im lặng không hé môi. Các vị tướng công khác sau lưng ông cũng nhìn xuống đất hết. Cây hốt ngọc đã che quá nửa gương mặt khôn ngoan lõi đời của Từ Bí, khiến cả Triệu Phụ cũng không nhìn ra suy nghĩ trong lòng ông hiện giờ. Đợi chừng một khắc cũng không thấy viên quan nào lên tiếng. Triệu Phụ phất tay: “Thế thì bãi triều.” Đại thái giám Quý Phúc hắng giọng hô vang: “Bãi triều.” Từ Bí vẫn cúi mặt nhìn xuống đất, nhưng suốt từ đầu, ánh mắt ông vẫn liếc chằm chằm ra phía trái sau lưng. Trên đài cao, hoàng đế đã bãi giá rời cung. Chờ tới lúc ông ta đi rồi, Từ Bí tức thì ngẩng lên, ánh mắt như bó đuốc rọi thẳng vào Dư Triều Sinh đứng sau mình hai vị trí. Cái lườm đột ngột ấy khiến Dư Triều Sinh hết hồn, sởn gai ốc, môi mấp máy mà chẳng nói được chữ nào. Từ Bí lặng thinh, dẫn đầu bá quan rời khỏi điện theo đúng thứ tự khi bãi triều. Trở về điện Cần Chính, ông gọi quan sai, bảo mời Thượng thư bộ Hình Dư Triều Sinh tới. Quan sai nhanh nhẹn đi mời, nào ngờ nửa giờ sau Dư Triều Sinh chẳng đến, chỉ có quan sai về một mình, thưa: “Thượng thư đại nhân bộ Hình vào cung diện thánh rồi ạ.”
Từ Bí hơi ngạc nhiên, ra chiều mừng rỡ, vuốt râu than: “Lúc nào cũng hết thuốc chữa như vậy.” Ấy thế mà chiều hôm đó, đại lao bộ Hình thả liền bốn nghi can. Lúc ra khỏi đại lao bộ Hình, Mai Thắng Trạch và Vương Tiêu cứ ngỡ mấy đời đã trôi qua. Ánh mặt trời làm mắt họ đau nhói, mãi mà không trấn tĩnh nổi. Đường Thận sai người đi đón họ từ sớm, còn hai viên quan thuộc ty Ngân dẫn thì được người của Vương Trăn đón về. Mai Thắng Trạch và Vương Tiêu được dẫn về bộ Công, Đường Thận tức tốc ra gặp bọn họ. Hai người thấy Đường Thận thì mắt đỏ hoe, họng nghẹn ngào. Mai Thắng Trạch: “Cảnh Tắc…” Đường Thận: “Không phải khách sáo đâu. Hôm nay hai anh thoát cảnh tù đày là nhờ Hoàng thượng ra lệnh phái các anh về U châu tái nhậm chức. Các anh không thể ở lại kinh thành lâu, phải kíp về U châu phòng sinh biến. Hôm nay ta chỉ gặp các anh được chốc lát, có đúng một câu này muốn hỏi thôi. Lúc ở trong tù hai người có khai gì không?” Cả hai trầm xuống ngay tức thì. Mai Thắng Trạch thẹn vô cùng, răng nghiến chặt, không tài nào thú thật với Đường Thận. Vương Tiêu lớn hơn bọn họ mấy tuổi, thở dài, đáp: “Thật hổ thẹn. Từ khi ta và Linh Phủ bị Dư Triều Sinh bắt ở U châu, suốt dọc đường về kinh, ta và cậu ấy cứ đinh ninh chuyến này phải kín miệng như bưng, không để họ moi được bất cứ tin gì. Nhưng rồi… rốt cuộc chúng ta đều nói ra một số việc. Ta đã khai chuyện Kiều Cửu.” Mai Thắng Trạch áy náy nói: “Ta cũng khai vài điều, bao gồm quan hệ giữa Lâm Hủ và nhóm Kiều Cửu.” Đường Thận trầm lặng, hỏi: “Bị thương ở đâu? Để ta xem nào.” Vương, Mai hai người đều lắc đầu cười chua chát. Vương Tiêu: “Cai ngục của bộ Hình có cả trăm ngàn thủ đoạn khiến mình sống không bằng chết, chẳng hiện vết thương mà vẫn khốn đốn như sa ngục A Tỳ4. Thương tích đã không thành vết, ta cũng không muốn hồi tưởng lại những màn tra tấn ấy nữa. Ta chỉ thấy mình có lỗi với Cảnh Tắc, có lỗi với Vương tướng công thôi.” [4] Địa ngục khổ nhất trong quan niệm Phật giáo Cơ sự thành ra thế này, ngay từ sớm, Vương Tiêu và Mai Thắng Trạch đã ngờ rằng Dư Triều Sinh bắt họ để đối phó với Vương Trăn. Mai Thắng Trạch: “Vương đại nhân có bị liên lụy không?” Đường Thận: “Không hề.” “Hả?” Vương, Mai hai người nhìn nhau, “Nếu thế thì chúng ta ra ngoài bằng cách nào?” Đường Thận: “Chuyện này ta cũng không biết. Thời giờ eo hẹp, các anh mau mau về U châu trước đi.” Tiễn Vương Tiêu và Mai Thắng Trạch đi U châu xong, Đường Thận vội vàng tới điện Cần Chính để tìm Vương Trăn hỏi cho rõ ràng. Ngoài ra, cậu cũng phải kể hết cho chàng những chuyện Vương Tiêu, Mai Thắng Trạch đã khai nhận, đề phòng bất trắc. Trong điện Cần Chính, Đường Thận đi chưa được hai bước chân đã bắt gặp một người bước tới từ phía đối diện trên hành lang trong hoa viên. Trông thấy người đó, ánh mắt Đường Thận đầy kinh ngạc. Trông thấy Đường Thận, Dư Triều Sinh cũng ngỡ ngàng theo. Hai người nhìn nhau, Đường Thận hành lễ: “Hạ quan bái kiến Hình bộ Thượng thư đại nhân.” Dư Triều Sinh: “Đường đại nhân không cần đa lễ.” Đường Thận sinh nghi, cậu vẫn không hiểu nổi vì sao Dư Triều Sinh đột nhiên buông tay, chẳng những thả bốn người Vương Tiêu, còn không hề gây khó dễ cho Vương Trăn. Giả sử bốn người Vương Tiêu kín như hũ nút, không cung khai chữ nào thì thôi, đằng này những gì cần khai bọn họ đều khai cả rồi, tại sao Dư Triều Sinh không làm tới luôn?
Lúc này, Dư Triều Sinh mở lời: “Đường đại nhân đi vội thế, có việc gì chăng? Đường Thận ngẫm một lát, đáp: “Hạ quan có việc cần gặp Thượng thư Tả bộc xạ.” Chính là Vương Trăn đó. Đường Thận: “Đại nhân định xuất cung à?” Dư Triều Sinh: “Cũng không phải. Ta đến gặp Tả tướng đại nhân.” Hai người chẳng còn gì khác để nói với nhau, Đường Thận đã có ý cáo từ, nhưng tự dưng Dư Triều Sinh nói: “Có chuyện này, giờ nhắc đến cũng đúng lúc lắm. Một chuyện sáu năm qua Đường đại nhân chưa hề hay biết.” Đường Thận thầm cảnh giác, ngẩng lên nói: “Ồ? Chuyện gì thế, xin đại nhân chỉ cho.” “Từ khi về kinh đến giờ, bản quan vẫn luôn làm việc ở điện Cần Chính. Hồi ấy, Đường đại nhân mới là Trung thư xá nhân, cũng làm việc ở điện Cần Chính. Trùng hợp thay, lần nào vào điện Cần Chính bản quan cũng vô tình bắt gặp Đường đại nhân. Tiếc là Đường đại nhân chưa bao giờ thấy ta, chỉ có ta trông thấy Đường đại nhân thôi.” “Có cả chuyện này nữa ư?” Đường Thận quá đỗi ngỡ ngàng, cậu không ngờ đây lại là điều Dư Triều Sinh muốn nói. “Đúng là có chuyện như thế.” Dư Triều Sinh tỏ vẻ hoài niệm, “Tính ra cũng phải mười lần là ít.” Mười lần trong sáu năm thoạt nghe chẳng đáng kể là bao. Nhưng trong sáu năm đó, có hai năm Đường Thận không làm quan ở điện Cần Chính, và có cả những lần cậu bị phái đến Thứ châu, U châu nữa. Tương tự, Dư Triều Sinh bận trăm công nghìn việc, không phải ngày nào cũng ở điện Cần Chính. Bởi thế mà mười lần tình cờ trông thấy nhau hoàn toàn không phải con số ít ỏi. Phải biết rằng trong những năm vừa qua, dù cùng làm quan điện Cần Chính, nhưng Đường Thận gặp Tô Ôn Duẫn giỏi lắm là hai lần, chẳng cần xòe cả bàn tay ra cũng đếm được. Dư Triều Sinh: “Có điều hai lần gần đây nhất ta đều chạm mặt Đường đại nhân đúng lúc, không hề sai lệch chút nào. Đường đại nhân tin vào vận mệnh chứ?” Đường Thận sinh nghi, cậu không hiểu Dư Triều Sinh có ý gì khi nói với mình những điều này. Dư Triều Sinh: “Bản quan tin vào số mệnh.” Anh ta cười, “Tả tướng cho gọi, bản quan không dài lời nữa, xin từ biệt ở đây.” Đường Thận ôm một bụng hồ nghi, chắp tay đáp: “Đại nhân đi thong thả.” Dư Triều Sinh đi về phía nhà làm việc của Tả tướng. Đường Thận nhìn theo bóng lưng anh ta hồi lâu rồi mới cất bước sang chỗ Vương Trăn. Tiếc rằng cậu đến nơi mà chẳng gặp chàng, Vương Trăn không có ở đó. Chàng đã vào điện Thùy Củng diện thánh mất rồi. Chờ đến cả giờ sau, Vương Trăn mới trở về từ điện Thùy Củng. Vừa vào cổng đã thấy Đường Thận đợi mình từ lâu, chàng liền dừng bước. Một người đứng trong nhà, một người đứng ngoài sân. Vương Trăn ngẩng đầu nhìn Đường Thận, nhoẻn cười: “Gặp Mai Thắng Trạch và Vương Tiêu rồi chứ?” Đường Thận sải bước tới: “Gặp rồi. Huynh mới ở điện Thùy Củng về đó hả? Có bị Dư Triều Sinh gây rắc rối không?” Vương Trăn: “Không đâu. Án Hình châu cực kì nghiêm trọng, tuy giờ này triều đình đang tất bật với chiến tranh Tây Bắc, nhưng vụ này cũng không buông lơi được. Là Thượng thư Tả bộc xạ, ta vẫn theo dõi vụ án sát sao. Hôm nay có thêm vài manh mối, tất nhiên ta phải vào cung bẩm báo lên Thánh thượng rồi.” Đường Thận: “… Ủa?” Vương Trăn trông Đường Thận ngơ ngơ ngác ngác thì lấy làm vui lắm. Chàng xoa xoa má cậu, nói: “Tiểu sư đệ biết từ lâu rồi còn gì. Nhờ án Hình châu, ta nhất định sẽ khiến Từ đảng tổn thất nặng nề.” “Nhưng bây giờ đâu phải lúc bàn chuyện đó. Thánh thượng không trách phạt huynh vụ ty Ngân dẫn ư?” Vương Trăn trông rất mù mờ: “Ty Ngân dẫn gặp biến cố à?” “…” “Huynh nói mau, rốt cuộc huynh bức bách Dư Hiến Chi kiểu gì để y chịu nhả vụ ty Ngân dẫn, không tố cáo huynh thâu tóm quyền lực, một tay che trời!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]