Nước Liêu, Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ.
Quân báo từ phủ Đại Đồng được gửi hỏa tốc về hoàng cung.
Vua Liêu hôn mê bất tỉnh vì bị thương lúc đi săn, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều do Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca và Vương tử Thái sư Gia Luật Định giải quyết. Quân báo khẩn cấp nhanh chóng rơi vào tay Gia Luật Xá Ca. Vừa mở ra đọc, y đã nổi giận đùng đùng: “Dám phá hiệp ước ư? Bọn Tống khinh Đại Liêu ta chết hết rồi à! Ngươi đọc quân báo mà xem.”
Gia Luật Cần tái mặt, nhận lấy quân báo. Xem xong, ông ta cả giận: “Đại Liêu ta chưa thèm động binh đao mà quân Tống nhãi nhép đã cả gan vuốt râu hùm. Điện hạ cứ yên tâm, chỉ cần thiết kỵ Đại Liêu ta Nam tiến, lũ ngu xuẩn ấy sẽ nếm mùi đau thương.”
Gia Luật Xá Ca trầm ngâm một thoáng, khoát tay: “Không, có khi đây lại là cơ hội tốt.”
Gia Luật Cần ngây người: “Điện hạ?”
Vẻ bí hiểm bao trùm lên gương mặt mĩ miều của Gia Luật Xá Ca. Y nói rất nhanh: “Trước giờ ta luôn được lòng phụ hoàng, nhẽ ra quyền định đoạt triều chính trong lúc người hôn mê phải thuộc về ta mới đúng. Chỉ hiềm Vương tử Thái sư quyền thế nghiêng trời, bắt lão nhượng bộ có khác nào bảo hổ lột da? Chưa biết chừng phen này quân Tống xâm lăng sẽ mang cơ hội đến cho chúng ta. Phụ hoàng càng lâu tỉnh, tình thế phe ta càng nguy ngập.
Gia Luật Cần đảo mắt một cái rồi cũng hiểu ra, chắp tay nói: “Hạ quan sẽ sai người đưa quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011249/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.