Vương Trăn và Đường Thận đến gần ngay.
Triệu Phụ chầm chậm nói: “Các người lui hết đi.”.
Quý Phúc và thần y hầu cạnh bên đáp “vâng”, cùng hành lễ rồi ra ngoài ngay.
Triệu Phụ ngẩng lên nhìn Đường Thận và Vương Trăn, cuối cùng dừng mắt ở Vương Trăn, mỉm cười. Giọng ông khào khào vì đang yếu: “Tử Phong xuống Giang Nam chuyến này cũng mất nửa năm nhỉ.”.
“Tâu bệ hạ, thần xuống Giang Nam từ tháng mười năm ngoái, đến nay đã hơn năm tháng rồi.”
“Tình hình sao?”
Vương Trăn báo cáo lại đầy đủ việc ở ty Ngân Dẫn Giang Nam.
Triệu Phụ vừa nghe chàng bẩm báo vừa gật gù. Đoạn ông nói: “Ngươi có thể trách trẫm vì đã giao ty Ngân Dẫn Giang Nam cho Dư Triều Sinh. Nếu không phải vì thế, người xử lí việc Giang Nam sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Ánh mắt Vương Trăn khẽ lay động. Trước đây Triệu Phụ không đời nào nói với chàng về việc cân đối triều chính, vậy mà bây giờ ông lại nhắc đến. Vương Trăn kính cẩn chắp tay, giọng chàng ấm nhuận rành rọt: “Bệ hạ ắt có dụng ý riêng. Trong ba mươi sáu châu Đại Tống thì ba châu Nam, Bắc Trực Lệ và Giang Nam là những vùng sung túc nhất, khó lập Ngân khế trang Đại Tống nhất. Hai vùng Trực Lệ đã có bệ hạ trấn giữ, thần không mảy may phải lo lắng. Nếu ngay cả Giang Nam bệ hạ cũng lót đường sẵn thì chẳng hóa thần là hạng cắn cơm không vỡ sao?”.
“Ngươi đúng là…” Triệu Phụ cười khơ khớ, nhưng chỉ được một lúc ông đã có vẻ khó thở, bèn dừng lại.
Sau đó, Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011245/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.