Nhưng thật ra có một việc mà Đường Thận đoán sai, ấy là Vương Tử Phong ốm nặng thật.
Vốn chàng đã nhiễm phong hàn từ trước, lại đánh liều đội gió đội tuyết ra ngoài thành đón cậu, thành ra tối đó Vương Trăn sốt cao li bì. Đường Thận vội vàng mời thầy thuốc đến kê đơn cho chàng, rồi trông cạnh giường từ tối hôm trước đến tối hôm sau.
Triệu Phụ chắc không tài nào tưởng tượng nổi, mình sai Đường Thận đến U Châu để Đường Thận đỡ đần công việc cho Vương Trăn, đồng thời xúc tiến công việc bên nước Liêu, thế mà cuối cùng việc thì nguyên xi, Vương Tử Phong thì đổ bệnh vì Đường Thận, còn Đường Thận lại dồn hết tâm trí để chăm sóc chàng. Chẳng trách hậu thế cứ cấm yêu đương chốn công sở, quả đúng là hợp lí hợp tình.
Đêm thứ hai, Vương Trăn bắt đầu hạ sốt từ từ. Sau cả một ngày đêm không chợp mắt, Đường Thận đến giờ mới yên tâm, bèn nằm ghé vào giường thiếp đi.
Lúc tỉnh giấc, Vương Trăn thấy sư đệ nhà mình đang gối lên tay mình, ngủ đến là say sưa.
Chàng không đánh thức Đường Thận mà thích thú ngắm cậu mãi. Đến khi Đường Thận tỉnh ngủ, cậu ngạc nhiên nhận ra Vương Trăn đã dậy trước rồi. Đường Thận ngẩn ngơ giây lát, đoạn hỏi: “Huynh thấy sao rồi?”
“Ổn lắm.”
Đường Thận thở phào nhẹ nhõm: “Sư huynh dậy từ khi nào thế?”
“Tầm nửa canh giờ trước.”
Đường Thận ngạc nhiên: “Dậy từ bấy đến giờ, sao huynh không đánh thức ta?”
Vương Trăn hé môi, nhưng không nói gì hết.
Bình thường khi đùa với sư đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011231/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.