Những lời lẽ đại nghịch bất đạo như găm thẳng vào tim ấy được Kỷ Ông Tập nói lên bằng giọng điệu quá đỗi nhẹ nhàng, như mặt nước tưởng chừng êm ả không gợn sóng mà ngờ đâu ẩn chứa muôn vàn bão táp phong ba. Ông càng nói, biểu cảm của Triệu Phụ càng nanh ác hơn. Triệu Phụ tức nảy đom đóm mắt, ánh nhìn gườm gườm như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Ông Tập giữa điện.
Nhưng rồi khi Kỷ Ông Tập dừng lời, Triệu Phụ bỗng dưng bình tâm lại.
Ông ta cười nhẹ, cầm chén trà khác trên bàn lên, vụt đánh choang vào cây cột cạnh đó.
Cái chén sứ Thanh Hoa nát vụn.
Kỷ Ông Tập không buồn liếc chén trà vỡ lấy một lần.
Giọng hoàng đế thống thiết, không giấu nổi ngỡ ngàng: “Trùng Minh, ngươi khiến trẫm lạnh lòng xót dạ thật đấy. Lẽ nào trong lòng ngươi, trẫm là vị vua như thế sao?”
Kỷ tướng ngẩng lên nhìn ông ta, thành tâm nói: “Trong lòng thần, bệ hạ là vị vua thánh minh nhất kể từ khi Đại Tống dựng nước tới nay.”
Triệu Phụ: “Trẫm chẳng nghe rõ câu này của ngươi được mấy phần thực tâm.”
“Thần hoàn toàn thành thật.”
Triệu Phụ im lặng, đoạn thở dài: “Vậy vì sao hôm nay ngươi lại vào cung?”
Kỷ Ông Tập: “Thần không đành lòng chứng kiến bi kịch tái diễn.”
Triệu Phụ trầm tư thật lâu: “Ba mươi hai năm về trước, trẫm nhớ Trùng Minh không có mặt ở Thịnh Kinh. Khi ấy ngươi ở đâu nhỉ? Để trẫm ngẫm lại xem…”
“Lúc đó, thần đang ở tây bắc chiến đấu với quân Liêu.”
“Ồ phải, đúng lắm, ngươi ở U châu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011228/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.