Đường Thận vẫn chưa hết hoang mang. Cậu ngồi xuống, nhấc đũa lên ngoan ngoãn ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Đường Thận đến phủ Hữu tướng. Nhà Hữu tướng ở khu đông thành, vừa rộng rãi vừa nguy nga, tráng lệ. Chưa xét đến những nơi khác, chỉ tính trong căn phòng tiếp khách này thôi, ngay trên bức bình phong đã thấy tranh thủy mặc vẽ cảnh núi non của danh họa nức tiếng thời nay. Trên tường treo bút tích thật của Thư Thánh triều trước. Ghế phải là ghế la hán làm từ gỗ hồng mộc, bàn cũng là bàn bát tiên đóng bằng gỗ tử đàn.
Lượm đại một món cũng đáng giá cả ngàn lạng bạc trắng.
Vương Thuyên gọi Đường Thận đến phủ để đãi tiệc, vậy mà nơi đây chẳng có ai khác ngoài hai người bọn họ.
Hiện giờ, phủ Hữu tướng rộng mênh mông lặng ngắt như tờ. Người hầu kẻ hạ bưng thức ăn lên, bày biện bàn ăn muôn màu rực rỡ. Đường Thận càng thêm bối rối, chẳng còn bụng dạ nào mà ăn. Lòng đầy băn khoăn, lại lo Vương Thuyên không ưa tán gẫu trong bữa ăn, cậu định bụng chờ đến khi hết bữa rồi hẵng hỏi.
Ai biết đâu, các món ăn cứ rồng rắn kéo nhau lên từ nhà bếp như chẳng có điểm dừng.
Nhận ra sự bất thường, Đường Thận bèn bỏ đũa xuống, nói: “Hạ quan bái kiến Vương tướng công.”
Vương Thuyên cười: “Cứ gọi thúc tổ là được.”
Đường Thận nghe câu này thì ngớ ra giây lát, rồi cũng gọi theo: “Thúc tổ.”
Vương Thuyên gật gù: “Ngoan lắm.”
Đường Thận: “Hôm nay thúc tổ gọi cháu đến đây chắc là có việc cần nói.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011226/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.