Phụng Bút dẫn Vương Trăn đi thẳng tới cửa phòng ngủ của Đường Thận.
May mà nhóc thư đồng còn biết điều, tuy khiếp oai Vương Tử Phong nên không dám từ chối dẫn đường, nhưng đến cửa phòng, nó vẫn gõ cửa, nhắc nhở Đường Thận: “Công tử, Vương đại nhân đến rồi. Tiểu nhân vào đây.”
Cửa vừa được đẩy ra, nắng liền ùa vào phòng. Khói thơm lững lờ, sương trắng nghi ngút – hương huân1 sực nức được đốt trong phòng là một loại gỗ đàn hương dễ sinh khói. Phụng Bút trông mà khiếp vía, rõ ràng vừa nãy trong phòng chẳng có gì, sao tự dưng bây giờ lại mù mịt khói chứ? Công tử đang làm gì vậy trời?
Đường Thận nằm bẹp trên giường, ho khù khụ: “Vào đi.”
Phụng Bút thi lễ, nghiêng mình mời Vương Trăn vào nhà.
Vương Trăn đứng trước cửa nhìn căn phòng đầy khói, đoạn mỉm cười và bước lên thềm vào trong.
Căn phòng hết sức yên ắng, thi thoảng mới nghe tiếng ho của Đường Thận. Diện tích phòng không lớn, nhưng trông có vẻ rộng ra nhờ đám khói mịt mùng. Vương Trăn lần theo tiếng Đường Thận để đến bên giường. Chàng cúi nhìn, mặt Đường Thận đỏ bừng bừng, cậu đang che tay lên miệng muốn nhịn ho, nhưng vẫn ho dữ dội. Sau cơn ho, Đường Thận nhấc tay lên, lòng bàn tay đỏ chói.
Vương Trăn sợ điếng người, chàng cuống quýt lại gần rồi bỗng đứng im.
Ngó đôi mắt tỉnh như sáo sậu của Đường Thận, Vương Trăn vừa buồn cười vừa bó tay với cậu.
Đường Thận ngọ nguậy dựng người dậy, nói: “Đệ chẳng may bị cảm mà tự dưng bệnh nặng quá, không xuống giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011217/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.