Ba mươi mốt năm ở ngôi, Triệu Phụ chẳng ngó ngàng gì đến các hoàng tử. Giờ hiếm hoi lắm họ mới được ban cơ hội tham dự triều chính thì chưa đầy một tháng, ông ta đã đuổi họ đi tuốt khỏi Thịnh Kinh.
Tin tức này khiến cả triều đình choáng ngợp.
Ba hoàng tử hoàn toàn không rõ mình phạm lỗi gì, luống cuống, loay hoay không biết làm sao. Chẳng riêng gì họ mà ngay cả giới quyền thần trong triều cũng hết sức ngạc nhiên và khó hiểu.
Trong lúc bàn bạc, phụ tá của Tả tướng Kỷ Ông Tập – tức Trung thư thị lang Kỳ Trạch bày tỏ băn khoăn: “Nếu muốn xa lánh các hoàng tử thì sau lễ minh thọ, bệ hạ chỉ cần ngừng giao việc cho bọn họ là được. Vì sao bệ hạ phải làm mọi việc phức tạp, rối rắm lên thế?”
Kỷ Ông Tập đang uống một một loại trà rẻ tiền, ông cau mày đăm chiêu, bản thân ông cũng không thấu được toan tính vô cùng kín kẽ của Triệu Phụ.
Kỳ Trạch nói: “Kỷ tướng, phải chăng bệ hạ có ý định khác?”
Kỷ Ông Tập đặt chén trà lên bàn, thở dài thườn thượt: “Những năm gần đây, thánh thượng càng lúc càng thay đổi, lão phu dần dần không hiểu ngài nữa rồi!”
Bên kia, Vương Thuyên và Vương Trăn cũng đang thảo luận chuyện hoàng đế xua các hoàng tử đi xa khỏi Thịnh Kinh. Hai ông cháu thương thảo hồi lâu mà vẫn không đi tới kết luận. Gương mặt tuấn tú của Vương Trăn thường ngày ung dung, thanh nhã là thế, vậy mà giờ đây nét mặt chàng đầy ắp nỗi hoài nghi. Chàng đã ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011210/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.