“Bao năm qua, thực ra trẫm chưa từng được chiêm ngưỡng phong cảnh đại mạc. Cảnh Tắc mau kể cho trẫm nghe xem.”
Đường Thận kính cẩn mô tả lại cảnh tượng hùng vĩ bao la mà cậu được chứng kiến trên đường đến U Châu cho Triệu Phụ.
Triệu Phụ nghe say sưa, đoạn ông ta bảo Quý Phúc: “Ngươi đã được thấy bao giờ chưa?”
Quý Phúc tỏ ra khốn khổ: “Nô tỳ vào cung từ nhỏ để theo hầu phụng dưỡng quan gia. Chớp mắt đã hơn năm mươi năm, chưa lúc nào nô tỳ rời Thịnh Kinh cả.”
Triệu Phụ giật mình: “Ngươi chưa từng ra khỏi thành Thịnh Kinh ư?”
Quý Phúc ngoan ngoãn cười trừ, gật đầu.
“Lần sau đi tránh nóng ở hành cung, trẫm sẽ dẫn ngươi theo.”
Quý Phúc xúc động đến nỗi quỳ sụp xuống đất: “Nô tỳ đội ơn quan gia ban thưởng.”
Triệu Phụ quay sang hỏi Đường Thận: “Ẩm thực U Châu, Cảnh Tắc ăn có quen không?”
Đường Thận: “Tuy không được tinh tế như ẩm thực Thịnh Kinh, song cũng có đặc sắc riêng ạ.”
Triệu Phụ cười: “Có được thưởng thức món ngon nào độc đáo không?”
Linh quang lóe lên trong lòng Đường Thận, cậu suy nghĩ một lát mới đáp: “Đúng là có nhiều món ngon mà ở Thịnh Kinh không thể bắt gặp. Nhiều món phải đích thân đến tận nơi mới có thể thưởng thức, ví dụ như giống dưa chuột chỉ sinh trưởng ở Tây Bắc, hay đặc sản thịt dê vùng Tây Bắc. Thần may mắn bắt gặp một con dê to béo tốt mỡ màng, thịt dê non tươi, được nướng chậm trên ngọn lửa bập bùng, thơm ngon không gì sánh được.”
Sau một thoáng lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011205/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.