Đường Thận nói đầy chân thành và tha thiết.
Vương Trăn lẳng lặng nhìn cậu, tình ý sâu đậm đong đầy trong ánh mắt, chàng bỗng nhoẻn cười.
Cõi lòng khẽ rung rinh, Đường Thận hỏi chàng: “Sư huynh cười gì thế?”
Vương Trăn: “Trong lòng tiểu sư đệ, Tô đại nhân được mấy phần nhỉ?”
Đường Thận không hề nghĩ ngợi: “Được mấy phần ư? Một phần cũng chẳng có!” Lòng cậu làm sao mà có chỗ cho Tô Ôn Duẫn kia chứ? Họ còn chẳng phải bạn bè nữa là.
Vương Trăn thở dài: “Vậy xem ra trong lòng tiểu sư đệ cũng chẳng có chỗ cho ta rồi.”
“Ơ kìa?”
“Tiểu sư đệ nói, trong lòng đệ, Tô đại nhân chẳng bằng một phần vạn của ta, nói cách khác, nếu so sánh ta với Tô đại nhân, tiểu sư đệ thấy ta quan trọng gấp một vạn lần y.” Vương Trăn trông cảm động lắm, nhưng chàng chỉ xúc động thoáng qua rồi đổi giọng u oán ngay: “Tô đại nhân là số không tròn trĩnh, nhân một vạn lên chẳng phải vẫn bằng không à?”
Đường Thận: “…”
Biết huynh giỏi toán rồi, huynh im đi.
Trời đã tối, Vương Trăn không nán lại lâu, Đường Thận tiễn chàng ra về. Hai người lưu luyến bên cửa phòng, Vương Trăn dặn dò: “Tiểu sư đệ, tuy đã sang tháng sáu, nhưng vùng ngoài biên ải như U Châu vẫn chưa vào xuân, không giống ở Thịnh Kinh. Gió xuân có tới Ngọc Môn đâu nào1, mấy bữa nữa về Thịnh Kinh, đệ nhớ đổi xiêm y, đừng mặc như mọi khi nữa nhé.”
Đường Thận ngơ ngẩn: “Sư huynh?”
Vương Trăn mỉm cười: “Không cần tiễn đâu.”
Đường Thận đứng ở cửa, nhìn Vương Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011203/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.