Sống hơn ba mươi năm trên đời, gần đây Tiêu Luật mới nếm mùi lận đận đủ đường, cứ như thể gã đã dùng cạn vận may khi cuộc đời mới đi được nửa chặng.
Nhờ cất công thết đãi tiệc tùng, mua tranh nổi tiếng để lấy lòng Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca, gã mới có thể gây ấn tượng ngay lần đầu tiên trình diện, mà Nhị hoàng tử hình như cũng nhớ mặt gã. Ai ngờ chỉ trong một đêm, Hành cung Đô bộ thự Gia Luật Cần bị thích khách đả thương, Nhị hoàng tử cũng lờ luôn hạng tiểu tốt như Tiêu Luật, chẳng buồn nhớ đến gã là ai.
Vuốt mông ngựa là một kĩ nghệ sinh tồn, không phải ai cũng thành thạo được.
Tiêu Luật ra sức lấy lòng Gia Luật Xá Ca hết lần này đến lần khác, nhưng cánh cửa đến với Gia Luật Xá Ca cứ đóng im ỉm.
Tiêu Luật than: “Rõ là xui, nếu không phải tại con trai Kiều Cửu đột nhiên lâm bệnh không thể đi gặp Nhị điện hạ, khiến Nhị điện hạ giận cá chém thớt lên ta, thì làm sao ta lại ra nông nỗi này?”
Đương ăn sáng dở, gã càng nghĩ càng tức tối, vung tay áo: “Từ rày, Tiêu Luật này không bao giờ giao thiệp với tên Kiều Cửu ấy nữa!”
Gã chưa nói dứt câu, đã có người gia nô đến bẩm: “Lão gia, tay buôn trà người Tống Kiều Cửu lại đến nữa rồi!”
Tiêu Luật bừng bừng lửa giận: “Nó còn dám vác mặt tới đây hả?”
Người gia nô bối rối thưa: “Kiều Cửu ngày nào cũng đợi ngoài cổng, ngày nào cũng tới xin gặp, hôm nay đã chờ nửa canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011201/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.