Chương trước
Chương sau
Mây trùm khuất trăng, khí trời giá buốt.
Gia Luật Cần là Hành cung Đô bộ thự nước Liêu, tức đại quan tam phẩm. Việc ông ta bị ám sát ở ngay phủ nhà đã kinh động đến Tả, Hữu tướng của phủ Tích Tân. Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm đích thân dẫn quân đến thẳng phủ Gia Luật Cần, vừa tróc nã thích khách, vừa bảo đảm an toàn cho Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca.
Nhất thời, cả phủ Tích Tân nháo nhác, đang đêm mà đèn đuốc sáng trưng, rầm rộ hết cả.
Nhân lúc rối loạn, Lư Thâm bèn trốn đi ngay. Hắn không dám nán lại thêm nữa, sợ bại lộ hành tung. Nhờ thân thủ cao siêu, Lư Thâm tránh được hết sự truy lùng và các cuộc tuần tra của đám thị về, suôn sẻ quay về tiểu viện ở phía đông thành. Đường Thận cũng thức trắng đêm đợi hắn quay lại.
Vừa gặp nhau, Đường Thận bèn hỏi: “Tình hình trong thành thế nào rồi, có liên quan đến Gia Luật Xá Ca không?”
Lư Thâm nghĩ lại mà rùng mình, nói: “Không liên quan đến Gia Luật Xá Ca, nhưng liên quan đến Gia Luật Cần. Đại nhân, mạt tướng tận mắt chứng kiến Gia Luật Cần bị tấn công. Có một tên thích khách bịt mặt xông vào thư phòng của lão ta, cướp mất một lá thư. Thế nhưng, thế nhưng…”
Thấy Lư Thâm ấp a ấp úng, Đường Thận bèn hỏi thẳng: “Nhưng làm sao?”
Lư Thâm vẫn chưa dám tin, hắn bèn thuật lại cho Đường Thận tình huống mình quan sát được: “Gia Luật Cần vừa cất bức thư ấy đi thì thích khách xông vào, hiển nhiên là y đến vì phong thư ấy. Song kẻ đó xuất hiện quá hấp tấp, Gia Luật Cần hô hoán ầm lên, gọi ngay thủ vệ tới. Thích khách không giết được Gia Luật Cần, bèn lấy thư rồi vội vã đào tẩu. Nhưng ngay khi y trốn đi, Gia Luật Cần lại rút dao găm trong tay áo đâm vào người mình!”
Đường Thận nghe mà sửng sốt.
Gia Luật Cần… tự đâm vào người?
Chuyện này đúng là hoang đường quá đỗi!
Kỳ thực Lư Thâm cũng không tài nào tin nổi. Gia Luật Cần không bị thương vì thích khách, nhưng lại nhẫn tâm gây thương tích cho chính bản thân! Nếu không tận mắt trông thấy, hắn không đời nào tin một quan văn yếu đuối có thể ra tay ác độc như vậy, tự đâm gãy cả xương vai.
Đường Thận ngẫm nghĩ cẩn thận, nhanh chóng phác ra mấy tình huống khả thi.
Song nghĩ thế nào cậu cũng thấy thiếu chặt chẽ. Đường Thận hỏi: “Ngươi hãy thuật hết lại từng lời nói và hành động của Gia Luật Cần và Gia Luật Xá Ca sau buổi tiệc rượu ở Tiêu phủ cho ta, bao gồm cả thời điểm họ về đến phủ, nói thật cụ thể.”
Lư Thâm bèn kể lại kĩ lưỡng cho Đường Thận.
Đường Thận nghe xong thì suy ngẫm một lát, chợt cậu ngẩng đầu: “Ngươi bảo, Gia Luật Xá Ca dặn Gia Luật Cần nghỉ ngơi sớm, sáng ngày mai phải tháp tùng y duyệt binh ở quân doanh ư?”
Lư Thâm: “Vâng, chuyện này mạt tướng tuyệt đối không nhớ lầm.”
Đường Thận hít một hơi lạnh: “E rằng Gia Luật Xá Ca cũng dính líu đến việc này đây!”
Lư Thâm cả kinh: “Ý của đại nhân là thích khách kia do Gia Luật Xá Ca phái tới ư?”
“Ý ta không phải thế. Hiện giờ, chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc Gia Luật Cần theo phe ai, cũng không biết Gia Luật Xá Ca có vai trò gì trong sự việc này. Nhưng chắc chắn, y đã nhúng tay vào chuyện này.” Im lặng một lát, bỗng nhiên Đường Thận sầm mặt: “Hỏng rồi, không khéo mai không ra khỏi thành được mất!”
Ngay khi Đường Thận ý thức được vấn đề, Tả tướng Tích Tân phủ Gia Luật Hàn đã có mặt ở phủ của Gia Luật Cần. Lúc này, Gia Luật Cần đã dần hồi tỉnh. Vết thương không nặng, nhưng do tuổi tác và mất máu nhiều nên ông ta mới ngất đi. Bên giường, Nhị hoàng tử Gia Luật Xá Ca đã thay sang bào gấm, nét mặt nặng nề.
Gia Luật Cần muốn đứng dậy hành lễ, nhưng bị Gia Luật Xá Ca cản lại: “Đô bộ thự đại nhân bị thương, hãy cứ nghỉ ngơi trên giường.”
Gia Luật Hàn nói: “Hạ quan bái kiến Nhị điện hạ, bái kiến Đô bộ thự đại nhân. Vụ việc này rất nghiêm trọng, hạ quan đã phái người phong tỏa toàn bộ phủ Tích Tân đề phòng thích khách tẩu thoát. Thằng giặc ấy đúng là gan cùng mình mới dám xông vào phủ Đô bộ thư giữa đêm hôm, hạ quan nhất định sẽ bắt nó về trị tội. Dám hỏi Đô bộ thự đại nhân, ngài có thấy được mặt thích khách không?”
Gia Luật Cần thều thào: “Y bịt mặt nên ta không thấy, nhưng tên thích khách đó rất trẻ, rất khỏe và có võ công.”
Tả cũng như không!
Gia Luật Hàn quay sang thưa với Gia Luật Xá Ca: “Nhị điện hạ, xin ngài cứ yên tâm, thần nhất định sẽ bắt được tên giặc ấy.”
Cơn thịnh nộ bừng lên trên gương mặt trắng trẻo anh tuấn mà cũng rất nham hiểm của Gia Luật Xá Ca. Y nhíu mày, cả giận: “Ngang nhiên đột nhập phủ Đô bô thự, hành hung ngay trước mắt bao người. Hôm nay y làm Đô bộ thự của Đại Liêu bị thương, ngày mai chắc mạng của bản điện hạ y cũng dám lấy! Cứ theo sắp đặt của Tả tướng, phong tỏa phủ Tích Tân, truy lùng thích khách, nhất định phải bắt gọn cả người lẫn tang vật.”
Nghe thế, lông mày Gia Luật Hàn máy một cái.
Bắt cả người lẫn tang vật?
Nói cách khác, thích khách kia còn trộm được cái gì ư?
Gia Luật Hàn ngẩng đầu nhìn Gia Luật Xá Ca đầy cương quyết, đưa nắm đấm tay phải lên ngang ngực, cúi mình: “Thần quyết không làm nhục mệnh!”
Chớp mắt gió đã giục, mây đã vần trên bầu trời Nam Kinh Tích Tân phủ.
Gia Luật Hàn là Tả tướng Tích Tân phủ, để chuyện lớn như thế xảy ra, ông ta phải gánh hết trách nhiệm. Gia Luật Hàn đích thân suất quân, gắt gao truy lùng khắp phủ Tích Tân. Trong lúc ấy, một thích khách bịt mặt len lén đẩy cửa đi vào một ngôi nhà hoang phế ở phía tây thành. Y thở phì phò mệt nhọc, vội vã lôi phong thư ra khỏi tay áo, bóc mở ngay lập tức.
Vừa đọc hết nội dung bức thư, tên thích khách trợn trừng mắt, hoảng sợ nói: “Chuyện tày trời thế này nhất định phải bẩm báo với đại nhân!”
Nhưng tên thích khách nhanh chóng phát hiện rằng toàn bộ phủ Tích Tân đã bị phong tỏa đến nỗi con ruồi cũng chẳng bay lọt. Y sốt ruột như kiến bò chảo lửa, vừa muốn truyền tin gấp, vừa không biết phải liệu sao.
Trong phủ Đô bộ thự, Gia Luật Cần mặt mày nhợt nhạt, uống thuốc xong thì cho người hầu lui.
Cửa phòng cọt kẹt khép lại, trong phòng không còn ai lạ, Gia Luật Cần liền muốn đứng dậy hành lễ. Gia Luật Xá Ca xoè quạt đánh “soạt”, nét u ám phảng phất trong nụ cười hiền như chàng công tử văn nhã. Y nhẹ nhàng đè mặt quạt lên người Gia Luật Cần, không để ông ta đứng dậy.
Phe phẩy chiếc quạt, Gia Luật Xá Ca nói bằng chất giọng êm ru: “Vết thương có nặng không?”
Gia Luật Cần nghiêm túc nói: “Thần tự đâm nên không nặng mấy ạ.”
Gia Luật Xá Ca ngạc nhiên: “Tên thích khách đó vô dụng đến thế cơ à? Y không đâm trúng nổi ngươi sao?”
Tên thích khách mà nghe được câu này chắc buồn thiu mất.
Gia Luật Xá Ca đã biết trước là sẽ có thích khách đến ám sát, bèn để Gia Luật Cần làm mồi nhử, thậm chí y còn khinh thường thích khách vì không gây thương thích nổi cho Gia Luật Cần. Tuy nhiên, Gia Luật Cần chẳng phải người tầm thường; ông ta không vì thế mà căm tức Gia Luật Xá Ca. Trái lại, Gia Luật Xá Ca phải máu lạnh vô tình thì mới đáng để ông ta kính nể và ủng hộ.
Gia Luật Cần thưa: “Mật thư giả đã bị thần ‘đưa’ cho thích khách kia rồi. Nếu y có thể trốn thoát khỏi phủ Tích Tân thì coi như chúng ta đã gài được một quân bài giả vào phe địch hòng xoay chuyển tình thế lúc cần kíp. Nếu y không trốn thoát được, vậy mật thư sẽ vô dụng.”
Chuyện mật thư đương nhiên Gia Luật Xá Ca biết, thậm chí chính y là người đã viết bức mật thư ấy.
Nét chữ của Gia Luật Xá Ca cũng rất nổi tiếng ở Liêu, thư do y viết càng dễ khiến kẻ thù mắc bẫy.
Gia Luật Xá Ca cười khẩy: “Thế thì cũng mong tên thích khách ấy gửi thư đi được, còn để chúng ta bắt lại làm chứng cứ.”
Đến cuối đời tên thích khách kia chắc cũng không ngờ, bức thư y trải trăm đắng nghìn cay mới trộm được lại là thư giả!
Kế này của Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần chính là gậy ông đập lưng ông.
Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần cất công bày mưu hiểm, làm giả mật thư, cốt là để đánh lừa kẻ địch và tạo một đường rút cho phe mình. Tuy thế, họ không trông đợi phong thư lọt ra khỏi phủ Tích Tân; mục tiêu thực của cả hai là bắt được tên thích khách hòng vạch mặt kẻ đứng sau, còn phong mật thư giả thì phó mặc ý trời.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thận thay quần áo, lên xe ngựa, ôm hi vọng ra khỏi thành.
Chưa đến cổng, xe ngựa đã bị lính canh chặn lại.
“Ai ở trên xe đây?”
Lư Thâm đóng giả phu xe, nhảy xuống xe trình bày: “Bẩm các quan, chúng con là lái buôn đến phủ Tích Tân làm ăn. Giờ ở nhà có việc nên phải về gấp.” Vừa nói hắn vừa đấm mõm1 bọn lính canh.
Lư Thâm nói bằng giọng Liêu nhưng lính canh vẫn phát hiện ra: “Người Tống hả?”
Trong xe ngựa, tâm trạng Đường Thận rất nặng nề.
Lư Thâm cười xòa: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân là người Tống.”
Lính canh ngang nhiên thu tiền rồi đạp Lư Thâm, khinh bỉ: “Xéo xéo xéo, cút về cho ông. Không biết người ta phong tỏa phủ Tích Tân à? Người Liêu còn chẳng được ra khỏi thành nữa là một thằng người Tống như mày? Giờ mày xéo ngay thì ông đây coi như chưa thấy.”
Lư Thâm: “Mày…!”
Đường Thận vén rèm lên: “Vị quan này nói phải lắm, lão Lư, về thôi.”
Mọi người đành quay về.
Trở về tiểu viện, Đường Thận gọi Kiều Cửu đến, thái độ rất nghiêm nghị: “Bản quan phải về thành U Châu. Mười mấy hôm trước, Tô Ôn Duẫn gửi thư từ thành U Châu báo rằng đã có người chú ý tới hành tung của ta, hắn không bao che cho ta được nữa. Chưa chắc thành U Châu đã trên dưới đồng lòng, rất có thể có mật thám nước Liêu trà trộn, ta không ở lại đây lâu được, phải về U Châu ngay.”
Kiều Cửu suy tính cẩn thận, nói: “Quan hệ của tôi với Tiêu Luật không tồi. Đại nhân, để tiểu nhân nhờ Tiêu Luật thử xem?”
Đường Thận: “Vậy cũng là một kế.”
Kiều Cửu bèn đi tìm Tiêu Luật ngay tức khắc, nói rằng mẹ già gặp chuyện không may, hắn muốn sai con về Đại Tống xem tình hình.
Gần đây bận nịnh nọt Gia Luật Xá Ca, Tiêu Luật đã quên béng Kiều Cửu và cậu con trai Kiều Cảnh từ tám đời. Giờ nghe thế, gã chợt nhớ đến Đường Thận và ngoại hình thư sinh phong nhã thanh cao của cậu.
Tiêu Châm cấm Tiêu Luật mưu đồ “biếu xén” Gia Luật Xá Ca, nhưng mấy nay Tiêu Luật làm cách nào cũng không lấy lòng được Gia Luật Xá Ca, giờ cùng đường, Kiều Cửu lại dâng mỡ đến miệng mèo, gã không thể không nghĩ về cách ấy.
Chuyện Gia Luật Xá Ca thích con trai, nhất là những thư sinh người Tống tuấn tú văn nhã chẳng phải bí mật trong giới chức quyền nước Liêu. Tiêu Luật nghe được chuyện này từ chỗ Tả Bình chương chính sự Tiêu Châm. Muốn lấy lòng Gia Luật Xá Ca thì chẳng thể dùng lũ luyến đồng xinh tươi bình thường, phải là loại văn nhân vừa có cốt cách, vừa lịch thiệp tao nhã mới có thể lọt vào mắt xanh của y.
Tiêu Luật hồi tưởng lại diện mạo và cách nói năng của Đường Thận, chắc mẩm cậu sẽ khiến Gia Luật Xá Ca đẹp lòng lắm.
Mắt Tiêu Luật đảo một cái, gã nói: “Kiều đại ca yên tâm, chuyện của huynh tiểu đệ sao có thể mặc kệ. Chỉ có điều hiện giờ phủ Tích Tân đang phong tỏa, việc này khó liệu lắm. Thế này đi, huynh cứ về trước, tôi thay huynh nghĩ cách xem sao.”
Kiều Cửu không biết Gia Luật Xá Ca thích nam giới, cũng không biết Tiêu Luật có mưu đồ với Đường Thận. Hắn tặng quà cho Tiêu Luật rồi khấp khởi về tiểu viện. Hắn vừa đi, Tiêu Luật liền đến phủ Đô bộ thự xin gặp Gia Luật Xá Ca.
Gia Luật Xá Ca đã quên tiệt gã là ai, phải có người hầu nhắc y mới nhớ.
Gia Luật Xá Ca cười tế nhị: “Tiêu Luật đến tìm ta có việc gì đấy?”
Y gọi Tiêu Luật đến, Tiêu Luật kính cẩn ngợi ca y một tràng rồi mới bày tỏ ý đồ đến đây: “Tiểu nhân có một người bạn là thương nhân nước Tống, người Giang Nam, mẹ của anh ta bị bệnh nặng đột ngột, anh ta muốn cho đứa con trai vừa cập quan về nước Tống để chăm sóc mẹ. Tâu Nhị điện hạ, tiểu nhân không còn cách nào khác nên mới cầu xin ngài. Tiểu nhân lấy họ tên để cam đoan, thương gia người Tống và con anh ta hoàn toàn trong sạch. Tiểu nhân đã từng gặp con trai anh ta, cậu này là một thư sinh tao nhã, lễ độ. Giờ cậu ta phải ra khỏi thành, tiểu nhân chỉ biết đến gặp điện hạ…”
Nghe thế, cặp mắt híp đen nhánh âm hiểm của Gia Luật Xá Ca rọi thẳng về phía Tiêu Luật.
Hồi lâu, Gia Luật Xá Ca mới mỉm cười. Y xòe quạt, nói: “Thư sinh nước Tống hả? Mong là Tiêu tiên sinh không có dụng ý nào khác. Nhưng cũng không sao, đây chỉ là chuyện nhỏ với bản điện hạ thôi. Dẫn kẻ đó tới đây cho bản điện hạ xem mặt. Phàm việc ra khỏi thành, cứ có chỉ thị ta viết khắc sẽ xong.”
Tiêu Luật mừng rỡ, rối rít dạ vâng, không hề nhận ra sát ý trong giọng của Gia Luật Xá Ca.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Luật phái người đến tiểu viện, nói với Kiều Cửu rằng mai gã sẽ dẫn Đường Thận đến gặp Nhị hoàng tử; gã đã mời được Nhị hoàng tử giúp Đường Thận ra khỏi thành rồi.
Kiều Cửu vừa nghe đã biết hỏng việc.
Đường Thận biết chuyện cũng sa sầm nét mặt. Cậu còn lâu mới muốn thành lễ vật dâng lên cho người ta. Đường Thận nghĩ: “Gia Luật Xá Ca đang ngụ ở phủ Đô bộ thự cùng với Gia Luật Cần. Ngày mai mình không thể đi được.” Đăm chiêu hồi lâu, Đường Thận cười khẩy, gọi Lư Thâm vào bảo: “Muốn ra khỏi thành, chỉ có hai cách sau. Cách một, bí mật trốn ra ngoài. Cách hai, Gia Luật Xá Ca và Gia Luật Cần đang muốn bắt thích khách phải không? Chúng ta bắt giúp chúng là được.”
Lư Thâm nói: “Mạt tướng đã thấy thích khách trốn về phía tây, việc này ngay cả Gia Luật Cần cũng không biết.”
Đường Thận gật đầu: “Thế thì giao cho ngươi.” Đoạn, cậu bảo Kiều Cửu: “Chúng ta đã tốn công tốn của bấy lâu nay, nhất định phải cắm rễ được ở phủ Tích Tân, chiếm được lợi thế nhất định, không thể vứt bỏ hết. Lần này ta sơ sẩy để Tiêu Luật biết mặt, cả phủ Tích Tân, chỉ có mình gã biết diện mạo của ta. Sau khi Lư Thâm bắt được thích khách thì cơ hội của ngươi sẽ đến, Kiều Cửu ạ. Ngươi phải tìm cách lợi dụng chuyện này mà tạo dựng quan hệ, khiến Gia Luật Cần phải chú ý đến ngươi. Ngoài ra…”
Đường Thận im lặng một thoáng, ngẩng lên nhìn vầng trăng sáng rỡ trên bầu trời.
Bỗng dưng, cậu hơi nhớ Vương Trăn.
Nếu Vương Trăn ở đây và nghe những gì cậu sắp thốt lên, liệu chàng sẽ cảm nhận ra sao, sẽ nghĩ thế nào về cậu?
Giây lát sau, Đường Thận nói nhẹ tênh: “Giết Tiêu Luật.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.