Đường Thận vươn đôi tay đón lấy miếng bạch ngọc cực phẩm từ Vương Trăn.
Vàng bạc có giá, nhưng ngọc là vô giá. Bốn năm trước Đường Thận đã từng tặng Vương Trăn một miếng ngọc, miếng ngọc ấy là bảo ngọc thượng hạng mà cậu phải tìm kiếm rất lâu mới có được. Nhưng so với miếng ngọc hôm nay Vương Trăn tặng cậu, thì miếng ngọc kia rõ là thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy.
Miếng ngọc bạch trên tay Đường Thận lúc này đây, chỉ chạm vào thôi đã thấy ấm áp, nhẵn nhụi và êm mướt. Cứ hễ chuyển động, nền ngọc bóng bẩy sẽ loáng lên một vệt sáng lung linh, hệt như chú rồng trắng bé xíu. Tuy Đường Thận không nghiên cứu sâu về ngọc và đá quý, chỉ hù được người ngoài nghề, nhưng cậu nhận ra đây là một miếng ngọc thượng hạng, được chạm trổ hết sức tài tình và công phu. Trên ngọc khắc hoa văn lưu vân bách phúc1, những đám mây trùng trùng uốn lượn thành hình Như Ý, thay cho lời chúc mọi sự vĩnh viễn được như ước ao.
[1] Mây và dơi. Dơi đồng âm với Phúc trong tiếng Trung nên rất hay xuất hiện trong các họa tiết trang trí. Xem hình
“Sư huynh tặng đệ món quà quý nhường này, đệ không dám nhận.” Đường Thận ngẩng đầu, đẩy đưa một câu khách sáo.
Vương Trăn: “Có phải sinh nhật năm nào của đệ ta cũng tặng quà quý thế này đâu.”
Đường Thận: “Ơ?”
Khoan đã, huynh nói thế là thế nào?
Theo lẽ thường, bây giờ là lúc huynh nên bảo “Sư đệ cứ yên tâm mà nhận” chứ! Vương Tử Phong, sao huynh có thể đổi phắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011188/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.