Không gian vắng vẻ, trong phủ thượng thư chỉ nghe tiếng ve kêu râm ran và tiếng chim chóc líu lo.
Đâu phải Đường Thận không hiểu chỗ khó xử của Vương Trăn?
Cậu rút từ trong tay áo ra lá thư Vương Trăn gửi chiều ngay, đọc lại một lần nữa. Đoạn, Đường Thận đến bên án thư, đưa lá thư vào ngọn nến. Ngọn lửa liếm lên giấy, chẳng mấy chốc lá thư đã hóa tro tàn.
Đường Thận nói: “Ý của sư huynh, đương nhiên đệ hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, đến đây là chuyện khác. Đệ không gạt sư huynh, có hai vấn đề khiến đệ băn khoăn mãi. Thứ nhất, đệ rất tò mò về những chuyện sẽ phát sinh trong thời gian tới, đệ muốn biết sư huynh định xử lí như thế nào. Thứ hai…” Đường Thận ngập ngừng giây lát: “Thứ hai là đệ lo cho sư huynh.”
Vương Trăn nhìn Đường Thận bằng ánh mắt hết sức điềm tĩnh. Lát sau, chàng mới nói: “Đệ hiếu kì cũng là chuyện thường tình thôi. Nhưng Cảnh Tắc này, chớ nghe, chớ hỏi mới là kim chỉ nam cho đệ trong chốn quan trường, xét địa vị hiện giờ của đệ. Còn lo lắng của đệ thì…”
Vương Trăn chỉ mỉm cười rồi bỏ lửng câu.
Đường Thận không hiểu nổi ý chàng.
Sao Vương Tử Phong kì vậy, đang nói dở lại thôi?
Với quan hệ của sư huynh đệ hai người hôm nay, những gì Đường Thận vừa nói hoàn toàn thật lòng, không có một chữ nào giả dối. Bản chất Đường Thận không phải người tâm cơ xảo trá, nghi bóng sợ gió. Quen biết Vương Tử Phong ba năm nay, bầu bạn với chàng ba năm nay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011168/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.