Diêu Tam nói: “Hầu như thợ nắm bắt được hết phương pháp rồi, nhưng sản lượng ngọc lưu ly trong suốt vẫn chưa ổn định. Thứ nhất là vì sản phẩm này rất khó chế tạo, khó hơn xà phòng nhiều. Thứ hai là vì thời hạn ngắn quá, lại đúng dịp Tết, công nhân về nhà ăn Tết hết, chưa sản xuất được bao nhiêu lần.”
Đường Thận suy nghĩ một lát, nói: “Dẫn tôi đi xem thế nào.”
Các quan được nghỉ đến mười bảy tháng Giêng, tức là sau tết Nguyên Tiêu mới phải đi làm. Đường Thận về Thịnh Kinh sớm hơn hạn ấy mấy hôm, cậu khoác áo ấm dày dặn, đi cùng Diêu Tam đến xưởng ngọc lưu ly ở phía Đông thành.
Đúng thế, trước khi rời khỏi Thịnh Kinh, Đường Thận đã dày công nghiên cứu suốt nửa tháng để tạo ra được thủy tinh.
Khi Đường Thận đưa thành phẩm cho bọn Diêu Tam và kế toán Lâm, mọi người đều trầm trồ thốt lên: “Ngọc lưu ly!”
Quản lí Lục hay giao lưu với người bên phủ Cảnh Vương, đã thấy vô số thứ đồ quý giá. Ông ta nói: “Ngọc lưu ly có giá vô cùng đắt, phần lớn là cống phẩm cho hoàng cung, bên ngoài cũng có nhưng hầu hết chế tác rất thô sơ, độ tinh khiết lại kém. Ngọc lưu ly chất lượng xuất sắc thế này, hẳn phải được chế tạo từ đá Lưu Ly cao cấp nhất. Tiểu đông gia, cậu có được từ đâu thế?”
Mọi người đều coi thủy tinh là ngọc lưu ly nên Đường Thận không có ý định phân biệt quá rạch ròi. Cậu nói: “Ngọc lưu ly phần nhiều là loại màu sắc sặc sỡ, ông đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011162/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.