Không lâu sau, nhà bếp đã làm xong mâm cơm thịnh soạn. Cá cháy chiên, măng om thịt hun khói, và canh dưa cải đều là những món Giang Nam quen thuộc với Đường Thận.
Đường Thận vốn không muốn ở lại ăn cơm, nhưng Vương Trăn đã lên tiếng thì cậu cũng không tiện từ chối.
Cầm đũa lên, Đường Thận nhìn những món ăn đơn giản nhưng rất tươi ngon trên bàn mà chẳng có khẩu vị. Cậu ôm bát, lòng rối như tơ vò mà không cách nào biểu lộ. Giây lát sau, Đường Thận mới nén tâm trạng rối bời, bình tĩnh khắp một miếng thịt hun khói vào bát. Cậu và miếng cơm mà miệng nhạt thếch.
Cứ ăn uống như vậy một hồi, giọng nói êm ái của Vương Trăn chợt vang lên: “Tiểu sư đệ này, huynh chưa bao giờ thấy đệ nói chuyện trong lúc ăn cơm nhỉ.”
Đường Thận sửng sốt, ngẩng lên nhìn Vương Trăn: “Tử Phong sư huynh?”
Vương Trăn chẳng ăn được mấy gắp, cơm trong bát và thức ăn trên bàn gần như nguyên si. Chàng gác đũa, không đợi Đường Thận trả lời đã tự nói trước: “Ở chỗ tiên sinh đệ không giống vậy, đệ vẫn hay nói chuyện với tiên sinh trong lúc ăn cơm.”
Đường Thận trầm ngâm: “Tại đệ theo quan điểm của sư huynh, quân tử ăn không nói, ngủ không nói ấy chứ.”
Vương Trăn mỉm cười: “Đệ coi, đệ hiểu lầm ta đấy ư, ta nói vậy bao giờ nào? Được rồi, nghe nói đệ mới được thăng lên làm Khởi Cư xá nhân.”
“Vâng ạ, được thăng chức từ tháng trước.”
“Có trải nghiệm gì thú vị không?”
Hai huynh đệ dần dà cuốn vào cuộc hàn huyên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011143/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.