Vương Trăn đứng lên, đeo luôn miếng ngọc và túi hương vào đai lưng.
Thấy chàng làm thế, Đường Thận có chút ngạc nhiên, nhưng cậu không nói gì.
Đường Thận hoàn toàn không biết người xưa có những tập tục gì vào dịp lễ sinh nhật. Cậu thử suy nghĩ, bèn đoán rằng chắc ít nhất cũng phải ăn mì trường thọ. Tuy thế, ở quê cậu hồi xưa, mọi người thường ăn mì vào buổi trưa, còn buổi tối thì mở tiệc. Chần chừ chốc lát, Đường Thận mới hỏi: “Sư huynh đã ăn mì chưa ạ?”
Vương Trăn đương nhiên biết Đường Thận đang nghĩ gì, chàng ra lệnh cho quản gia: “Đưa hai bát mì lên đây.”
Quản gia sai bảo đầy tớ: “Đem hai bát mì lên.”
Đường Thận ngơ ngơ ngác ngác.
Sinh nhật Vương Trăn thì mình anh ta ăn mì thôi, sao lại quàng thêm cả cậu? Nhưng Đường Thận chưa kịp từ chối, tên đầy tớ đã vâng dạ rồi chạy tọt xuống bếp. Chẳng bao lâu, đầy tớ lại bưng hai tô mì vào vườn.
Đường Thận nhìn chằm chằm bát mì trên bàn, không biết phải nói sao.
“Tiểu sư đệ không thích ăn mì à?”
Đường Thận: “Không phải ạ.”
Vương Trăn tỏ vẻ phật ý: “Thế thì ắt là nhà bếp nấu nướng không hợp khẩu vị đệ rồi.”
“Không đâu ạ.”
“Vậy thì ăn đi.”
Đường Thận không thể làm gì khác ngoài cầm đũa, gắp mì. Cậu ăn ba bốn miếng mới phát hiện rằng Vương Trăn chưa ăn miếng nào, đũa vẫn gác nguyên đấy. Đường Thận lấy làm lạ: “Sao sư huynh không ăn?”
Vương Trăn tỏ ra hết sức ngạc nhiên, nói như đúng rồi: “Chúng ta mới ăn tối xong, huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-ha-bat-da-thien/1011141/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.