Áo trong dễ dàng làm xong, khâu được hai bộ thì đã tới buổi trưa, Sầm Ninh bỏ kim chỉ xuống đi đến cổng sân nhìn xung quanh, không tới một lúc đã nhìn thấy thân ảnh Lục Vân Xuyên khiêng công cụ.
Cả người Lục Vân Xuyên đều ướt đẫm mồ hôi, vào cổng sau đó dỡ nông cụ xuống nói: "Trên người ta dơ lắm, ngươi lấy giúp ta bộ quần áo để thay, ta tắm giặt trong sân xong lại vào nhà."
Người nông thôn làm việc kỳ thật không thèm để ý những điều này, mặc quần áo mướt mồ hôi cả một ngày lại hết sức bình thường, vào ngày mùa buổi trưa vừa thay buổi chiều lại làm bẩn, không có hơi sức đâu mà giặt nhiều như vậy.
Đoạn thời gian Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng trải qua khổ cực kia, gần cả tháng chỉ mặc một bộ quần áo cũng là bình thường.
Nhưng Lục Vân Xuyên biết phu lang của mình thích sạch sẽ, ngày thường cũng rất chịu khó gội đầu giặt đồ, vì thế cũng chú ý hơn, sợ làm phu lang ghét bỏ.
Mặt trời lớn, không cần phải lãng phí củi lửa nấu nước tắm, Lục Vân Xuyên liền xối nước giếng dội hết mồ hôi cùng bùn trên người.
Thời điểm Sầm Ninh cầm xiêm y tới thấy hắn đang chà xát cơ thể trần trụi, lập tức ngốc tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày không dám liếc loạn, trên mặt ửng đỏ một mảng.
Cho dù mỗi đêm đều ngủ chung thì lúc ấy trời cũng đã tối, chớ hề nhìn chằm chằm Lục Vân Xuyên vào ban ngày ban mặt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-gian-tu-thuc/2522500/chuong-6.html