Thời điểm Sầm Ninh cùng Diêu Xuân Linh về đến nhà, Chỉ ca nhi đã thức dậy, tự mình mặc xong quần áo, đang ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ ở trong sân ăn màn thầu, thấy bọn họ trở về, đôi mắt to sáng lên, bước chân bịch bịch vọt lại đây.
"Mẹ, tiểu ma." Tiếng nói líu lo tản ra trên đỉnh đầu lắc lư chạy qua.
Xẻng cơm* nặng, Chỉ ca nhi không múc được cháo, chỉ đành lấy màn thầu ăn, Diêu Xuân Linh vội vàng buông chậu gỗ vào phòng bếp múc cho bé bát cháo cùng trứng gà, Sầm Ninh vào nhà cầm lược ra chải đầu cho Chỉ ca nhi, một lần nữa vấn thành cái búi tóc nhỏ tròn tròn.
Chỉ ca nhi thích tiểu ma, lấy tay chạm chạm, đôi mắt cười cong cong.
"Thẩm, ta về trước làm việc."
Dặn dò qua với Diêu Xuân Linh, Sầm Ninh ôm chậu đi về nhà.
Hôm qua đổ trận mưa to, nhưng hôm nay mặt trời đã ló rạng, phơi từng bộ quần áo xong, Sầm Ninh đeo sọt trên lưng, cầm con dao rựa*, chuẩn bị ra sau núi đào chút măng tre**.
(**Gốc là 慈竹笋: loại măng mọc từ cuối tháng 8 đến giữa tháng 9, là một trong những loại măng mọc vào mùa hè, ăn giòn và hơi đắng. Mình không tìm được tên gọi của nó trong tiếng Việt nên để thành măng tre luôn nhé)
Măng tre không tươi non như măng xuân, ít thịt, còn mang theo vị đắng, mùa hè trong núi có nhiều thứ có thể ăn, người trong thôn đều không đào cái này nhiều.
Nhưng lúc Sầm Ninh còn ở nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-gian-tu-thuc/2522494/chuong-9.html