Chương trước
Chương sau


Thời điểm Lan tỷ nhi chạy về bờ sông, Sầm Ninh cùng Trúc ca nhi đều kinh sợ rồi.

Sao nhanh như vậy?

Lan tỷ nhi chạy đến trước mặt bọn họ, đưa quần áo trong tay cho Sầm Ninh, thở phì phò lại nhỏ giọng nói: "Là, đồ, đồ sạch, ngươi, che lại một chút."

Không đợi Sầm Ninh nói lời cảm tạ, Lan tỷ nhi đã lại lui sang một bên, cúi thấp đầu.

Trúc ca nhi bày quần áo ra, buộc ở bên hông Sầm Ninh: "Tuy như vậy hơi khó coi, nhưng có thể che chắn là được."

Sầm Ninh gật đầu, tiến lên phía trước hai bước nói với Lan tỷ nhi: "Lan tỷ nhi, cảm ơn ngươi."

Lan tỷ nhi ngơ ngác mà ngẩng đầu, khuôn mặt đối diện với đôi mắt ngậm cười của Sầm Ninh trướng đến đỏ bừng, xua tay nói: "Không, không cần."

Phu lang của nhị ca nàng lớn lên thật là đẹp mắt, cười rộ lên càng đẹp mắt hơn, Lan tỷ nhi trộm nghĩ.

Thấy trên đầu Lan tỷ nhi toàn là mồ hôi, Sầm Ninh ôn thanh nói: "Lau mồ hôi đi, Lan tỷ nhi vất vả rồi."

Lan tỷ nhi có chút quẫn bách, vội vàng nâng ống tay áo lên xoa xoa.

Sầm Ninh giật mình, vừa định lấy khăn của mình ra đưa cho Lan tỷ nhi, trong rừng đột nhiên truyền ra tiếng nói: "Lan tỷ nhi, ngươi cuống cuồng chạy đi làm gì thế?"

Ba đôi mắt đồng thời nhìn qua, người tới là Lục Vân Thụy.

Lục Vân Thụy ở nhà suy đi nghĩ lại không biết Lan tỷ nhi lấy quần áo là định làm gì, dù sao cũng rảnh muốn chết, dứt khoát chạy theo tới nhìn xem, lại không nghĩ rằng gặp được Sầm Ninh.

Lan tỷ nhi nghe thấy thanh âm của Lục Vân Thụy lại càng hoảng sợ, vội lắc đầu nói: "Không làm gì cả, ta chuẩn bị về nhà."

Lục Vân Thụy nào còn có tâm tư phản ứng nàng, bên hông Sầm Ninh cột lấy quần áo của Lan tỷ nhi, trên ống quần đầy nước bùn, xảy ra cái gì đã rõ ràng.

Nếu là bình thường, ngược lại Lục Vân Thụy cũng có thể giả bộ văn nhã lịch sự, nhưng hắn vừa mới đọc thoại bản, nhớ tới cái gì mà da thịt trắng nõn như mỡ đông* trong thoại bản, vai như điêu khắc eo thắt lưng ong** liền nhịn không được mà xao động, đôi mắt liếc thẳng xuống chỗ quần áo buộc bên hông Sầm Ninh.

(*Gốc là 素肤若凝脂 /tố phu nhược ngưng chi/: chỉ làn da trắng nõn nà như mỡ đã đông)

(**Gốc là 肩若削成 /kiên nhược tước thành/: chỉ bả vai như được gọt đẽo mà thành, 腰若约素 /yêu nhược yêu tố/: chỉ eo nhỏ)

Do để cho nó nghe vần hơn nên mình đã chém ra như bên trên =)))

Còn cố tình ra vẻ mà chắp tay làm lễ: "Thì ra là Trúc ca nhi cùng... Ninh ca nhi, ta thấy cử chỉ Lan tỷ nhi hoảng loạn, cho rằng xảy ra chuyện gì, làm huynh trưởng đương nhiên phải tới nhìn qua một cái mới yên tâm."

Trúc ca nhi trợn trắng mắt, nói thầm: "Làm bộ làm tịch."

Sầm Ninh không lên tiếng, chỉ âm thầm lấy tay đè quần áo, ánh mắt của Lục Vân Thụy giống như ngày đó, làm y cảm thấy không thoải mái thậm chí là thấy bị mạo phạm.

Lan tỷ nhi nhấp nhấp môi, mất tự nhiên tiến lên hai bước che chắn cho Sầm Ninh, nói với Lục Vân Thụy: "Ca, không có việc gì, ta, chúng ta về nhà thôi, ngươi còn muốn đọc sách mà."

Sầm Ninh bị che khuất, ánh mắt Lục Vân Thụy tối sầm nhìn Lan tỷ nhi, nhưng kìm nén ý nghĩ lướt qua trong giây lát, hắn cười lại tiến lên một bước: "Chẳng lẽ là bắt cá bị trật chân, ta có thể giúp gì chỗ đó không?"

"Không có." Sầm Ninh mở miệng, lạnh như băng, "Cảm ơn lòng tốt của ngươi, chúng ta cũng phải về nhà, không tiện đồng hành, mời ngươi đi trước."

Không nghĩ tới Sầm Ninh thoạt nhìn ngoan mềm lại dầu muối không ăn như vậy, vốn định xem chút điệu bộ xấu hổ cho đỡ thèm lại đụng phải vụn băng, Lục Vân Thụy nghẹn một chút.

Đi lại không nỡ đi, còn định mở miệng dây dưa thêm một hồi.

Đột nhiên vẻ mặt Trúc ca nhi đầy kinh hỉ mà hô: "Xuyên Tử ca!"

Lục Vân Thụy quay đầu lại, quả nhiên thấy ca ca kia của gã từ trong rừng đi ra.

Lục Vân Xuyên lớn lên cao to lại quanh năm dốc lực làm việc, đi đến bên cạnh Lục Vân Thụy, Lục Vân Thụy chỉ cảm thấy có một luồng cảm giác áp bách vô hình.

Rõ ràng gã mặc trường bào trên người, Lục Vân Xuyên mặc áo vải gai thô, vạt áo còn tóe bùn, thế mà dường như chính mình trông thấp hơn hắn một cái đầu.

"Nhị ca." Lục Vân Thụy kéo khóe miệng cười nói.

Lục Vân Xuyên không để ý đến gã, lướt qua gã đi tới chỗ Sầm Ninh cùng Trúc ca nhi.

"Sao ngươi lại tới đây?" Sầm Ninh kinh hỉ mà nói, băng cứng lúc nãy tức khắc hóa thành ao nước mùa xuân.

Lục Vân Xuyên thấp giọng nói: "Ta về nhà không thấy ngươi, Tiền thẩm nói ngươi cùng Trúc ca nhi ra bờ sông bắt cá được một lát rồi, liền tới đây nhìn xem."

Thấy quần áo buộc bên hông Sầm Ninh cùng nước bùn ở ống quần, Lục Vân Xuyên khẩn trương nói: "Bị té?"

"Vâng, nhưng không đáng ngại." Liếc mắt nhìn Lục Vân Thụy, Sầm Ninh lại nhỏ giọng nói, "Ta muốn về nhà."

Lục Vân Xuyên nắm tay y trấn an mà nhéo nhéo, quay đầu trầm mặt nói: "Thụy tiểu tử, Sầm Ninh là phu lang của ta, Trúc ca nhi cũng đã đính hôn, một hán tử chưa thành thân như ngươi nán lại một chỗ cùng bọn họ không hay, lần sau tình cờ gặp phải nhớ tránh đi, đây là lễ nghĩa."

Lục Vân Thụy thấy Sầm Ninh thay đổi sắc mặt nhìn gã với Lục Vân Xuyên trong lòng vốn đã bực mình, lúc này bị một anh nông dân như Lục Vân Xuyên lấy lời châm chọc gã không biết lễ nghĩa thì càng nổi trận lôi đình.

Mất thể diện, gã không ra vẻ nổi nữa, thần sắc nghiêm nghị quay đầu nói với Lan tỷ nhi: "Lan tỷ nhi, xem lần sau ngươi còn dám chạy loạn khắp nơi, liên lụy thanh danh của ta bị dơ bẩn, còn không mau về nhà."

Lan tỷ nhi giật mình một cái: "Phải, ta, ta không dám."

"Trước mặt người khác bày ra bộ dáng nhát gan như vậy làm cái gì, trong nhà ai ức hiếp ngươi hay sao?!"

"Không, không có."

Lục Vân Thụy xanh mặt vung tay áo rời đi, Lan tỷ nhi vội vàng chạy theo sau gã.

"Lan tỷ nhi, từ từ." Sầm Ninh cầm lấy thùng cá bên người, muốn đem cá bắt được cho Lan tỷ nhi.

Không đợi Lan tỷ nhi xua tay, Lục Vân Xuyên cản y lại trước, nói: "Không cần."

Về đến nhà, Lục Vân Xuyên đóng cổng liền gỡ quần áo bên hông Sầm Ninh: "Té ở đâu? Té có đau không?"

Vén quần áo lên, lộ ra một mảng đùi dính bùn của Sầm Ninh.

Sầm Ninh cắn môi: "Lòng bàn chân trượt một cái, té dập mông, quần áo bị quẹt qua."

Nửa người dưới của Sầm Ninh toàn là nước bùn, Lục Vân Xuyên nói: "Trước tiên vào nhà cởi quần áo ra, trong bếp đang đun nước, rửa rồi ta xem lại...... miệng vết thương."

"...Vâng." Sầm Ninh cúi đầu vào nhà cởi quần áo.

Lục Vân Xuyên đổi xong nước, bưng bồn vào trong phòng, Sầm Ninh trần truồng đứng đó, thấy Lục Vân Xuyên tiến vào vẫn nhịn không được lấy tay che chắn một chút.

"Ngươi đứng vào đi, ta lau cho ngươi." Lục Vân Xuyên vén tay áo ngồi xổm bên bồn gỗ, cầm khăn vải trong tay.

"Ta tự lau là được." Thế này cũng quá ngượng rồi, Sầm Ninh nghĩ.

"Ngươi không nhìn thấy phía sau, nhanh tới đây, nước sắp lạnh rồi." Lục Vân Xuyên nghiêm mặt nói.

Thấy thần sắc Lục Vân Xuyên liền biết mình không lay chuyển được hắn, Sầm Ninh đành phải đi qua, đứng vào bồn gỗ, động cũng không dám động.

Lục Vân Xuyên cầm khăn vải thấm ướt nước lau bùn trên đùi cho y, sau khi lau khô hai chân lại đến gần xem chỗ Sầm Ninh té bị thương.

Thời điểm Sầm Ninh bị té không khóc, nhưng lúc này thật sự muốn khóc luôn rồi, thẹn đến mức thanh âm đều nhiễm vẻ nghẹn ngào: "Không bị thương, đừng nhìn mà."

"Cọ rách da, phỏng chừng sắp sưng lên." Lục Vân Xuyên lấy khăn vải xoa xoa hỏi, "Có đau không?"

"Hiện tại không đau." Sầm Ninh nói.

Chỉ còn xấu hổ, nào còn có tâm tư phản ứng miệng vết thương.

Lục Vân Xuyên cầm mảnh khăn khô lau khô bọt nước trên người Sầm Ninh, ôm Sầm Ninh lên giường: "Nằm sấp lại, ta bôi chân cho ngươi."

Sầm Ninh nghe lời mà nằm úp sấp, ngón tay nắm chặt đệm lưng đến mức nhăn thành một đoàn.

Lục Vân Xuyên đi ra ngoài đổ nước, lúc vào phòng lần nữa trên tay cầm ấm sắc thuốc.

Thuốc mỡ trong thôn đều là bột phấn thảo dược mua từ chỗ lão thầy lang trong thôn, thời điểm cần dùng hòa chút nước thành dạng sền sệt bôi trực tiếp lên vết thương, lấy vải xô băng lại là được.

Sầm Ninh nằm sấp trên giường để Lục Vân Xuyên bôi thuôc mỡ cho y, thuốc mỡ mát lạnh, thoa lên miệng vết thương làm y nhịn không được phát run khe khẽ.

Lục Vân Xuyên dùng bàn tay to đè lại, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, xong nhanh thôi."

Vì thế Sầm Ninh bất động, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong gối đầu, đệm lưng dưới tay suýt nữa bị y túm rách.

Bôi thuốc xong, Sầm Ninh run rẩy thở phào một hơi.

Lục Vân Xuyên đưa quần áo sạch cho Sầm Ninh, nhìn bộ dáng đuôi mắt ẩm ướt của y thì buồn cười, cố ý đùa giỡn y: "Yếu ớt như vậy?"

Sầm Ninh vội nói: "Mới không phải yếu ớt vì miệng vết thương, rõ ràng là......"

Rõ ràng là cái gì, Sầm Ninh không nói, đỏ mặt trừng Lục Vân Xuyên một cái, mặc xong quần áo chạy đến trong sân.

Lục Vân Xuyên đi theo phía sau lắc đầu bật cười.

Rót một ly nước trà cho phu lang, nắm một vốc quả khô, Lục Vân Xuyên kéo nước giếng lên giặt đồ.

Sầm Ninh ngồi bên bàn đá uống một ngụm trà nóng, nhìn Lục Vân Xuyên đổi mấy lượt mới chà hết bùn trên quần áo, vừa giận tướng công mới nãy chọc ghẹo y vừa cảm thấy tướng công đối với mình thật tốt quá.

Lương tâm đang tự mình rối rắm, nghe thấy Lục Vân Xuyên hỏi y: "Đây là quần áo của Lan tỷ nhi à."

Nhìn quần áo trong tay Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh gật đầu: "Quần áo rách không biết làm sao, đúng lúc gặp được Lan tỷ nhi, nàng chạy về lấy cho ta."

Nhớ tới gì đó, Sầm Ninh lại hỏi: "Vừa rồi ở bờ sông, ta... ta muốn đưa cá cho Lan tỷ nhi, vì sao tướng công không cho?"

Y biết Lục Vân Xuyên tuyệt đối không phải người keo kiệt, cũng sẽ không vì nguyên nhân là Vương Phượng Ngọc mà giận chó đánh mèo một cô gái như Lan tỷ nhi, cho nên dù lúc ấy nghi hoặc y cũng không hỏi, đến bây giờ lúc chỉ có hai người bọn họ mới hỏi ra.

Lại đổi chậu nước sạch, Lục Vân Xuyên lấy hạt thơm cẩn thận chà quần áo trong chậu giặt, hạt thơm so với nắm tay Sầm Ninh lớn như vậy, nhưng ở trong tay hắn lại nhỏ xíu: "Ngươi để Lan tỷ nhi xách cá về, nàng cũng không ăn được."

"Vì sao vậy?"

"Vương Phượng Ngọc không thích nàng." Lục Vân Xuyên lời ít mà ý nhiều.

Nói chính xác, trong mắt Vương Phượng Ngọc chỉ có một mình Lục Vân Thụy. Lúc còn chưa phân gia, trong mắt bà ta Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên là "súc vật" lao động muốn ăn một miếng cơm của bà ta, Lan tỷ nhi trong mắt bà ta là thứ hàng hóa lỗ tiền không sớm thì muộn phải gả ra ngoài đổi lễ hỏi, trong lòng bà ta chỉ có Lục Vân Thụy là bảo vật đầu thịt tim.

"Tại sao lại như vậy?" Sầm Ninh cau mày, "Ta muốn cảm ơn Lan tỷ nhi, nàng chạy vội vàng đưa quần áo cho ta, đường xa như vậy, nàng đi một lát đã trở lại."

Lục Vân Xuyên không trả lời, vắt quần áo trái lại nói sang chuyện khác: "Ngày hôm qua ăn cháo cá lát, hôm nay chiên cá con ăn nhé."

Thấy Lục Vân Xuyên không nhắc lại về Lan tỷ nhi, Sầm Ninh đang cầm cái ly cũng không nói nữa, trong lòng nghĩ, chờ ngày mai lúc trả quần áo cho Lan tỷ nhi lại lấy đồ cảm ơn nàng, tướng công...... hẳn là sẽ không giận y đâu.

Dùng đôi mắt to lén nhìn Lục Vân Xuyên vài lần, Sầm Ninh đứng lên ra phòng bếp chiên cá nhỏ.

Cá bắt được lớn cỡ bàn tay, hợp để chiên ăn, Sầm Ninh chia nửa thùng ra rửa sạch vẩy cá cùng nội tạng, dư lại nửa thùng để lát nữa Lục Vân Xuyên cầm đi cho đại ca đại tẩu.

Xử lý cá sạch sẽ, bỏ muối vào trong chậu, ướp cùng lát gừng và vỏ chanh trong chốc lát khử mùi tanh.

Tranh thủ lúc này, Sầm Ninh hái một quả bí đao từ vườn rau, sau khi rửa sạch sẽ, cắt thành miếng nhỏ còn vỏ, bỏ vào trong nồi nấu cùng gạo ngũ cốc, thời tiết thế này ăn cháo bí đao có thể xua tan ẩm thấp.

Ướp cá xong bỏ trứng gà cùng bột mì vào quấy đều cho tới khi sệt lại, chờ sau khi nồi nóng, thả từng con xuống, chiên đến vàng óng thì vớt ra, lại bỏ vào nồi lật mặt chiên, như vậy cá con chiên xong không dễ mềm lại, càng ngon hơn.

Lục Vân Xuyên lấy quần áo ướt vào trong phòng bếp hong khô, ngửi thấy mùi nói: "Thơm quá."

Sầm Ninh cười, thành thân lâu như vậy, tuy rằng Lục Vân Xuyên không kén chọn thức ăn, mỗi bữa đều ăn sạch sành sanh, y cũng vẫn thăm dò khẩu vị của Lục Vân Xuyên.

Không thích ăn ngọt, không thích ăn nhão, thích ăn dai, mỗi bữa có thể không có thức ăn mặn nhưng không thể thiếu màn thầu và cơm, thích ăn lòng xào cũng thích ăn cá.

Một nồi cháo bí đao, một đĩa cá con chiên, Sầm Ninh lại lấy trứng gà chưng chén mướp hương.

Đồ ăn mang lên bàn, Lục Vân Xuyên không động đũa, vào phòng bếp lấy cái chén không, gắp mấy con cá lớn đặt ở một bên.

"Này là làm chi vậy? Buổi tối đói bụng ta lại làm món khác cho ngươi, giờ nhân lúc còn nóng ăn đi."

"Không có việc gì." Lục Vân Xuyên đặt chén, gắp con cá cho Sầm Ninh, "Ăn đi."

Sầm Ninh không biết vì sao, cầm lấy đũa ăn cơm.

Chờ đến khi trời tối xuống, người trong thôn đều chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Lục Vân Xuyên thu quần áo đã hong khô vào gấp gọn, cầm lấy bộ của Lan tỷ nhi kia nói với Sầm Ninh: "Đi thôi."

"Đi đâu cơ?" Sầm Ninh nghi hoặc nói.

Lục Vân Xuyên cười: "Nếu tối nay không thể cho Lan tỷ nhi ăn cá, sợ là ngươi lăn qua lộn lại ngủ không ngon mất."

Sầm Ninh trừng lớn đôi mắt tròn xoe.

Lục Vân Xuyên móc bao giấy dầu từ trong lồng ngực ra, bên trong bao đúng là mấy con cá nọ gắp ra lúc cơm chiều.

Sầm Ninh kinh hỉ không thôi, cười đến mi mắt cong cong, được Lục Vân Xuyên dắt ra ngoài.

Đi đến cổng lại nghĩ tới cái gì, chạy về phòng cầm đồ nhét trong vào quần áo của Lan tỷ nhi. Hai người mò mẫm đi tới phòng bên Lục gia.

"Bám chắc ta, cẩn thận dưới chân một chút, đừng vấp ngã." Lục Vân Xuyên khẽ nhắc nhở.

Sầm Ninh gật gật đầu, đêm tối thênh thang cùng Lục Vân Xuyên lén lút chạy đến nhà người khác, trong bóng tối nắm tay nhau ngược lại làm y cảm thấy một luồng kích thích bí ẩn.

Trong sân nhà họ Lục không có ai, nhà chính cũng tối thui, chỉ có phòng bên cùng phòng bếp còn sáng đèn dầu.

Trong phòng bếp truyền ra âm thanh tẩy rửa, biết khuya thế này còn bận việc ở phòng bếp không phải là ai khác, Lục Vân Xuyên nhặt hai hòn đá nhỏ lên, ném qua cửa sổ phòng bếp.

"Cạch." "Cạch."

Sau hai tiếng vang, một người trong phòng bếp đi ra, đúng là Lan tỷ nhi.

Thấy Lục Vân Xuyên cùng Sầm Ninh, Lan tỷ nhi trợn to mắt, theo bản năng cứng cả người nhìn qua phòng bên, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, lúc này nàng mới nhẹ nhàng chuồn khỏi cổng.

"Nhị ca? Nhị, nhị tẩu?" Lan tỷ nhi nhỏ giọng nói, đôi mắt bởi vì kinh ngạc vẫn cứ trừng mãi.

"Xuỵt." Lục Vân Xuyên ra hiệu với Lan tỷ nhi, đem đồ trong lồng ngực đưa cho nàng, "Mau về đi, tự mình ăn."

Lan tỷ nhi cầm đồ chưa phản ứng lại, Lục Vân Xuyên thu sức đẩy nàng một cái, mang Sầm Ninh xoay người về nhà mất.

Lan tỷ nhi không kịp nói gì, đành phải lén lút quay lại sân.

Mới vừa trở lại bếp đã nghe thấy trong phòng bên truyền ra động tĩnh, Lan tỷ nhi ý thức được giấu đồ vật trong tay vào trong bếp lò, mới vừa giấu xong đứng lên Vương Phượng Ngọc đã tiến vào.

"Không rửa chén mà làm gì thế hả? Đang ăn vụng phải không?!"

"Không có mẹ, con, con rửa chén xong rồi, đang quét tước bệ bếp."

Vương Phượng Ngọc ngờ vực mà nhìn Lan tỷ nhi, mở tủ chén ra kiểm tra một phen, thấy nửa cái màn thầu cũng không thiếu thì yên lòng, xụ mặt nói: "Rửa xong thì mau về phòng, ngày mai dậy làm việc sớm chút, con gái lớn rồi không siêng năng tẹo nào, cả ngày lười biếng, còn chọc giận ca mày, ăn gan hùm mật gấu hả?"

Lan tỷ nhi ấp úng nói: "Con không dám, mẹ, về sau con nhất định cố gắng làm việc, không chọc giận huynh trưởng."

"Này còn kém lắm." Vương Phượng Ngọc nói xong đi phòng chứa củi tiểu tiện.

Thu dọn phòng bếp xong, đèn dầu phòng bên đều đã tắt, Lan tỷ nhi cầm đồ lặng lẽ trở về phòng.

Đóng kỹ cửa thắp chút đèn dầu, Lan tỷ nhi mở bao giấy dầu trên cùng ra.

Cá chiên?!

Lan tỷ nhi nuốt nuốt nước miếng, vội vàng đi đến cạnh cửa nghe ngóng, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh, lúc này mới trở lại mép giường bưng bao giấy dầu lên.

Nàng để sát vào ngửi ngửi, nhất thời hốc mắt liền đỏ.

Cha mẹ trong nhà sẽ không bỏ đói nàng, nhưng cũng không cho nàng ăn ngon. Mỗi lần ăn cơm, nàng chỉ cúi đầu gặm màn thầu cùng củ cải của mình, thức ăn mặn trên bàn nàng cũng không dám chạm vào, trừ phi cha mẹ cùng tam ca ăn không vô, thừa lại một chút kia không đủ cho bữa thứ hai, mới có thể cho nàng ăn mấy miếng.

Hôm nay nàng làm huynh trưởng tức giận, mẹ nàng không cho phép nàng ăn cơm tối, nàng nghĩ rằng nếu đói không ngủ được liền đi uống mấy ngụm nước giếng lấp đầy bụng, ai ngờ nhị ca cùng nhị tẩu nàng lại có thể đặc biệt tặng cá cho nàng ăn, còn dùng dầu chiên cá.

Lan tỷ nhi duỗi tay lau nước mắt, lại cầm lấy quần áo của chính mình.

Đây là bộ quần áo tốt nhất của nàng, buổi chiều cố ý lục ra đưa cho nhị tẩu, nhị tẩu thoạt nhìn trắng nõn lại sạch sẽ, nàng sợ quần áo khác làm y ghét bỏ.

Quần áo chắc hẳn đã được giặt sạch qua, cho dù giấu trong bếp lò dính chút tro bếp vẫn còn thơm.

Lan tỷ nhi bày ra quần áo chuẩn bị cất vào trong rương, món đồ trong quần áo lại bay xuống, nàng vội nhặt lên.

Chiếc khăn tay mới nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay, trên khăn còn thêu gốc hoa lan.

Này là Sầm Ninh đặc biệt chạy về phòng lấy, vốn là y chuẩn bị cầm lên trấn bán.

Cô nương cùng ca nhi nhơ nhỡ trong thôn đều mang theo khăn bên mình, buổi chiều thấy Lan tỷ nhi lấy tay áo lau mồ hôi, lại nghe Lục Vân Xuyên nói Vương Phượng Ngọc không thích Lan tỷ nhi, Sầm Ninh liền đoán được nhất định là Vương Phượng Ngọc không nỡ mua cho Lan tỷ nhi, cũng bủn xỉn cho Lan tỷ nhi vải cùng chỉ màu để làm, cho nên y cố ý về phòng lấy một cái, còn đặc biệt lựa chọn hoa văn.

Đêm khuya, trong thôn Vân Khê im ắng, chỉ thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng chó sủa, ánh trăng treo trên bầu trời, ánh sáng trong phòng nhà họ Lục mỏng manh.

Trong phòng, miệng Lan tỷ nhi nhét cá, khăn nắm trong tay, nước mắt ướt đẫm hai má.

- ---------------------------

*Cá chiên 炸小鱼

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.