Bởi vì Lục Vân Xuyên cùng Sầm Ninh trở về, trưa hôm nay cái lò hơi của nhà họ Sầm quay chân giò chừng một canh giờ, mùi hương bay xa tít tắp, làm cho bà con lối xóm ở trong nhà ngửi thấy mùi rồi kề tai nhau nói nhỏ.
"Từ xa đã ngửi thấy mùi thịt quay, Sầm gia đúng là không biết tiếc, này lại chẳng phải tết nhất lễ lạc gì."
"Ca nhi nhà người ta dẫn ca tế về rồi, vui ấy mà."
Thẩm thị quả thực rất vui mừng, cũng không rảnh lo chút chuyện này, đang dặn dò con dâu hai bưng đồ ăn bưng lên bàn.
Một chén xương sườn, một đĩa xương □□*, một nồi gà ta** hầm thêm mấy đĩa rau trộn cải xào, lại hấp thêm một lồng bánh nếp ngô, rải lên ít hạt vừng.
(*)Bản gốc cũng bị ô vuông nha T.T
(**) Gốc là 土鸡: gà bản địa, gà cỏ.
Dụ Nhi nhanh như chớp đã ngó nghiêng trước bàn, lúc chén đĩa trên bàn đã bày đầy, Thẩm thị lại múc thêm một chén canh xương từ trong nồi, con dâu cả mang thai khẩu vị thanh đạm không ăn được dầu mỡ, đây là chuẩn bị cho một mình y*.
(*)Đại tẩu là ca nhi, mình đã sửa lại ở chương trước nhé.
Mùa thu đến, thừa lúc trời tối đường núi khó đi, sợ gặp phải thú rừng, ăn xong cơm trưa thì ngồi một lát đã phải lên đường trở về.
Thẩm thị muốn gói cho bọn họ ít đồ, nhưng lo người ngoài nhìn thấy sẽ nói xấu trước mặt ca tế nên đành phải thôi.
Chỉ lén gọi Sầm Ninh lại bảo: "Nếu lần sau ca tế sẵn lòng tới, con đừng để ca tế mang mấy thứ đó đến nữa, chưa nói hai cân xương sườn kia tốn hết bao nhiêu tiền, rượu đắt như vậy cũng đừng cầm qua, hai đứa tự giữ lấy."
Tuy ngoài miệng Sầm Ninh đáp ứng, nhưng trong lòng biết rõ nếu Lục Vân Xuyên thực sự muốn lấy đồ trong nhà mang qua thì y cũng không khuyên được.
Trên đường trở về không có người nào, trời mát mẻ lại có gió, trên tay cũng không xách đồ, hai người đều thực ung dung.
Sầm Ninh trông tâm tình người nhà vui vẻ, thấy ven đường có gò đất, tính ham chơi nổi lên, không đi đường mà chạy tới dẵm lên đó.
Hai tay mở ra duy trì thăng bằng, dưới chân thì không ổn định nghiêng qua nghiêng lại, Lục Vân Xuyên liền đi đến bên cạnh đưa tay dìu y một phen.
Trong núi gió lớn, tóc Sầm Ninh bị gió thổi tán loạn, y duỗi tay vén ra sau tai, hỏi: "Bánh nếp ngô ăn ngon không?"
Lục Vân Xuyên gật đầu: "Ăn ngon."
Mềm dẻo ngọt thanh còn mang theo mùi bắp ngô.
Tuy rằng bắp mới bẻ chế biến thành như vậy không uổng công, nhưng cách làm phiền toái, người quê nấu cơm không cầu hương vị mới mẻ, đắn đo lớn nhất là có thể lấp đầy bụng là được, mẹ Sầm Ninh có thể làm món này cho y ăn hằng năm, đủ thấy thương Sầm Ninh cỡ nào.
Sầm Ninh cười: "Hôm nay ta ở bên cạnh nhìn kỹ lúc mẹ làm rồi, chờ quay về ta cũng làm thử một ít, cho nhà đại tẩu nếm thử."
*
Thời tiết chuyển lạnh, công việc trong ruộng thong thả hơn chút, Lục Vân Xuyên liền bàn với Lục Vân Lãng tìm mấy việc khác để làm, kiếm chút tiền trải qua mùa đông.
Vừa hay ở thôn họ Lâm có hộ gia đình xây nhà mới tìm đến hai người bọn họ, bao một bữa cơm trưa, ngày ngày trời chưa sáng đã đi, tối mịt mới trở về.
Sầm Ninh nhân mấy bữa nay mặt trời chiếu tỏ, tháo chăn mỏng đắp ngày hè và quần áo mỏng đem giặt, lại lấy chăn đệm dày từ tủ ra phơi.
Hai bộ chăn đệm đặt trong ngăn tủ kép*.
(*)Gốc là 橱柜夹层: 橱柜 là tủ có quầy thấp có thể làm bàn, 夹层 là tầng chen ở giữa, tầng lửng á. Mình không biết dịch sao cho đúng nghĩa của từ này.
Lúc trời nóng thì không sao, đến khi trời lạnh nhà người ta đều thường trải hai cái chăn trên giường, mỗi người đắp một cái so với hai người dùng chung thì ấm áp hơn, không lọt gió.
Nhưng Lục Vân Xuyên chưa từng mở miệng nhắc đến, Sầm Ninh nhấp môi, vẫn một mình ôm chăn đệm ra.
Đã tới cuối thu, người trong thôn đều nhàn rỗi một chút, qua thời điểm thu hoạch rồi, người bán hàng rong liền ùa ra, cõng sọt tre, rao hàng ở từng thôn.
Trong sọt thường bày bánh hạt dẻ cùng kẹo táo tàu*, hương vị không thể so với cửa hàng ở trên trấn, nhưng được cái rẻ, trẻ con ở nông thôn ra trò ngoan ngoãn rồi xin cha mẹ một trăm văn là có thể mua được.
(*)Gốc là 糖豆大酸枣儿: tên món tác giả tự chế nên tui không biết dịch sao, đại loại là kẹo làm từ táo tàu, dạng viên to như hạt đậu.
Một đồng tiền đổi một nắm kẹo viên hoặc là một khối bánh hạt dẻ to như miệng chén, tuy rằng hương vị chẳng có bao nhiêu thơm ngọt, nhưng bỏ một nắm to vào trong miệng cũng không tiếc, có thể cho trẻ con ham ăn đỡ thòm thèm.
Chiều hôm nay, Sầm Ninh thu thập xong các loại trái cây đã đem phơi, vào phòng sờ túi tiền bên dưới đệm chăn lấy ra hai đồng tiền.
Tiền chẵn trong nhà được đổi thành bạc cất hết vào hộp, trong túi chỉ đựng mấy chục đồng tiền, để ngày thường Sầm Ninh lấy ra mua khối đậu phụ hoặc là mua chỉ màu mà dùng.
Sầm Ninh cất tiền đồng đi về hướng cổng thôn, thường ngày y không hay ra cửa, đi đến dưới tàng cây ở cổng thôn thấy không ít người vây quanh còn hơi lo sợ.
Thời điểm mỗi ngày người bán hàng rong đến thôn không chênh lệch nhiều lắm, y dự đoán thời gian mà tới, lúc này ở cổng thôn đã có không ít người lớn mang theo bọn nhỏ đang đứng chờ.
Sầm Ninh có hơi sợ người lạ, không đi đến chỗ mấy thím đang tụ tập tán gẫu, chỉ đứng một mình dưới tàng cây chờ người bán hàng rong.
Hôm nay y mặc áo bông làm từ cuộn vải bông màu xanh khói mà Lục Vân Xuyên chọn cho, dùng dây buộc tóc cùng màu cột mái tóc dài lên, không đeo hoa lụa cũng không cài trang sức, toàn thân sạch sẽ, nhưng đứng ở đó lại rạng rõ hơn người khác một chút.
Sầm Ninh cảm nhận được tầm mắt từ bốn phía, đầu ngón tay nắm thật chặt, góc áo phía sau bị người kéo hai cái.
Y cúi đầu nhìn xem: "Đại Hổ Tử?"
Đại Hổ Tử gật đầu chào hỏi: "Ninh thẩm nhi, người cũng tới mua đồ ăn vặt ạ?"
Sầm Ninh cười cười: "Phải, ta tới mua một ít cho Chỉ ca nhi."
Hai ngày trước lúc Chỉ ca nhi ngủ thì bị cảm lạnh phát sốt, hai ngày nay vẫn luôn uể oải không có tinh thần gì.
Lục Vân Lãng phải ra ngoài làm việc, trong nhà còn mỗi mình Diêu Xuân Linh, chiều nào Sầm Ninh cũng sẽ qua giúp trông Chỉ ca nhi trong chốc lát, để cho Diêu Xuân Linh ngủ một giấc thả lỏng tinh thần.
Chiều hôm qua y ôm Chỉ ca nhi chơi trong nhà chính, ngoài sân có hai đứa nhỏ cầm kẹo viên trong tay đi qua, Chỉ ca nhi nhìn thấy, tuy không nói muốn ăn, nhưng vẻ mặt dõi theo chẳng rời làm Sầm Ninh mềm lòng.
Nhưng cuối cùng vì sợ ôm bé ra cổng thôn mua sẽ trúng gió lại nhiễm lạnh, đành lòng hôm nay mới đi mua được.
Tiếng rao của người bán hàng rong vang lên, bọn nhỏ ồn ào vây quanh, Đại Hổ Tử cũng dẫn đệ đệ muội muội chạy qua.
Sầm Ninh đứng một bên chờ bọn nhỏ mua xong xuôi, mới tiến lên trước, mua nắm kẹo táo tàu, lại mua chút kẹo mạch nha vừng*.
(*)Gốc là 芝麻的糖瓜: 糖瓜 là kẹo mạch nha có hình quả dưa.
Đưa qua hai đồng tiền, Sầm Ninh cầm đồ ăn vặt đi đến nhà đại tẩu.
Chỉ ca nhi ngủ trưa ở buồng trong vừa mới tỉnh, một thân bé tí xíu quấn trong đệm chăn, ngủ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt, thấy Sầm Ninh vào thì híp mắt cười.
Sầm Ninh ủ ấm tay mới sờ vào bé: "Hôm nay xem ra có sức sống hơn rồi, đêm hôm qua vừa sốt phải không?"
Diêu Xuân Linh dựa trên giường đất thêu hoa, Chỉ ca nhi bị bệnh, hai ba ngày liên tiếp nàng chưa ngủ ngon giấc, trông cũng không có tinh thần gì: "Sau nửa đêm thì sốt, nhưng không nóng lắm, ủ ra một chút mồ hôi liền giảm, chỉ là cái gì cũng ăn không vô."
Sầm Ninh gật đầu: "Hôm nay lại ủ ra thêm mồ hôi, buổi tối ngủ một giấc ấm áp là tốt rồi."
Chỉ ca nhi ngủ no rồi không muốn nằm nữa, vươn cánh tay từ trong đệm chăn ra muốn Sầm Ninh ôm.
Sầm Ninh vừa mặc quần áo cho bé vừa nói: "Tẩu tử ngươi ngủ một lát đi, lúc này còn mặt trời, ta cho nó mặc ấm một chút đi ra ngoài hít thở không khí."
Lại dỗ dành Chỉ ca nhi: "Tiểu ma mua kẹo táo tàu và kẹo mạch nha cho con, phủ mè trắng, lát nữa Chỉ ca nhi ăn hai viên thơm thơm miệng, lại ăn thêm cơm có được không?"
Nghe thấy có đồ ăn vặt, Chỉ ca nhi vui đến nỗi cười ra cái lúm đồng tiền nhỏ, dán khuôn mặt âm ấm vào cổ Sầm Ninh.
Sầm Ninh bọc bé tròn vo rồi ôm đến nhà chính, dùng nước ấm trong nồi rửa mặt sau đó ngồi phơi nắng.
Trong miệng Chỉ ca ngậm viên kẹo, trong tay cầm khối kẹo mạch nha.
Sầm Ninh hỏi: "Ngọt không hử?"
"Ngọt lắm!" Chỉ ca nhi giọng sữa* gật đầu, đưa kẹo mạch nha trong tay tới trước mặt Sầm Ninh.
(*)Gốc là 奶声奶气: nãi thanh nãi khí.
"Tiểu ma không ăn, Chỉ ca nhi ăn đi." Sầm Ninh nắm tay nhỏ của Chỉ ca nhi dỗ bé, "Tiểu ma hầm trứng gà đường đỏ cho ăn có được không nào? Cũng ngọt lắm, ăn xong là khỏi bệnh luôn, Chỉ ca nhi có thể đi ra ngoài chơi rồi."
Chỉ ca nhi nuốt kẹo viên trong miệng xuống, do dự mà nhét viên kẹo mạch nha vào miệng.
Lúc sinh bệnh đắng miệng, hai ngày nay bé không thích ăn cơm. Nhưng bé lại cực kỳ muốn ra ngoài chơi, cho nên đôi mắt to chớp hai cái, vẫn gật đầu.
"Ngoan quá." Sầm Ninh sờ sờ đầu Chỉ ca nhi rồi ôm bé ngồi lên băng ghế nhỏ ở phòng bếp, lại đút cho viên kẹo.
Đánh hai quả trứng gà, lại bẻ chút khối đường đỏ, cách làm trứng đường đỏ giống với canh trứng gà, chẳng qua bỏ ước chừng dầu mè và đường đỏ vào, như vậy khi canh trứng hầm ra trơn bóng càng thêm ngọt ngào.
Hồi còn nhỏ y và huynh trưởng sinh bệnh, sau khi ăn chén trứng hầm đường đỏ rồi đổ mồ hôi là khỏe lại, còn hiệu quả hơn uống thuốc.
Bởi vì hương vị khi cho đường đỏ vào rất ngon, lúc huynh trưởng y còn nhỏ vì để ăn cái chén này mà chạy đi dầm mưa, kết quả trứng đường đỏ thì chưa kịp ăn, đã ăn ngay một trận roi trúc nghiêm khắc.
Nhớ tới chuyện thời ấu thơ làm Sầm Ninh bật cười, Chỉ ca nhi thấy y vui cũng cười theo, một lớn một bé sáp lại trong bếp vui tươi hớn hở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]