Lòng Tiền thẩm nguội một nửa, lạnh lùng nói: "Nhà chúng ta có sáu mẫu đất, nhưng mỗi khi đến thời điểm bận rộn đồng áng, mày có từng nghiêm túc gặt hết một mẫu chưa? Cha mày mệt đến nửa sống nửa chết, nào ngờ con trai ở một bên thì sung sướng thong dong, mày thật sự cho là trong thôn không có ai nói nhà mình à, không ai bàn tán về mày sao! Giờ nhà của chúng ta còn có thể ăn miếng cơm, dựa hết vào cha mày già cả bán mặt cho đất*, chờ tao với cha mày chết rồi, mày dự định nuôi bản thân và vợ con thế nào?!"
(*) Gốc là 在地里卖苦力: lao động khổ cực trên đồng ruộng.
Tiền đại nghe xong lời này thì xấu hổ buồn bực, cảm thấy mất mặt trước tức phụ cùng đệ đệ, nhưng từng lời Tiền thẩm nói là sự thật, gã cũng chỉ có thể thở hổn hển cúi đầu chịu đựng.
"Vì sao mà tao thân thiết với nhà họ Lục? Đó là bởi vì tao nhìn ra được hai huynh đệ Lục gia là người kiên định có trách nhiệm, tao giúp hai nhà gắn kết tình cảm, sau này có chuyện gì thì có thể nhờ bọn họ giúp đỡ một chút, tao làm như vậy còn không phải vì mày chắc!"
Tiền đại bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Điều kiện nhà họ Lục có thể tự lo tốt cho mình đã không tệ rồi, nào giúp được chúng ta? Hơn nữa, cần gì phải để người ngoài giúp đỡ, chờ Trúc ca nhi thành thân cùng Ngô Nhị Hà, chúng ta chính là thông gia với nhà họ Ngô, nào còn phải lo âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-gian-tu-thuc/2522452/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.