Đứa bé chào đời đúng thời điểm tốt lành, tháng ba dương xuân, chính là mùa sức sống căng tràn, liễu xanh khắp núi đồi bao quanh thôn làng, yến oanh hót mừng, nước xuân đầy ao hồ.
Ngày xuân hoa đào nồng nàn, rặng đào sau núi nở rộ, đứng dưới chân núi trông qua giống như có một dải khói hồng nhạt lớn đổ ập xuống triền núi xanh mướt, kèm theo biển mây trên đỉnh, phảng phất như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sáng sớm Lục Vân Xuyên lên núi đào măng xuân, bẻ mấy cành hoa nở đẹp về nhà cho Sầm Ninh ngắm.
Đóa hoa đậm đậm nhạt nhạt xếp theo cụm ở đầu cành, hương hoa ngạt ngào, mùi thơm thấm vào người.
Sầm Ninh đặt trước đầu mũi ngửi ngửi, cười nói: "Tiếc là giờ người ta nặng nề, không thì hoa này nở đẹp như vậy, làm một đĩa bánh hoa đào ăn mới hợp cảnh."
Bên trong vỏ bánh bơ xốp bọc nhân lòng đỏ trứng muối và đậu nhuyễn, vỏ bánh tạo thành hình năm cánh hoa đào, vừa phấn nộn vừa đẹp mắt, vỏ ngoài ăn vào xốp giòn, nhân bên trong mềm dẻo, thơm ngọt không ngấy.
Lục Vân Xuyên đang đứng bên trên thềm đá xanh trong sân dựng giàn nho, nghe thấy thế thì cười cười: "Vậy đợi thời điểm này sang năm lại làm, cũng cho nó ăn luôn."
"Nó" này là ai không cần nói cũng biết, Sầm Ninh nghe thấy liền giương khóe miệng, năm sau cũng đã được một tuổi, có thể bẻ một miếng nhỏ nếm thử mùi vị rồi.
Gió núi khoan thai, Sầm Ninh vỗ nhẹ bụng, khẽ nói: "Cũng sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/son-gian-tu-thuc/2522419/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.