Chương trước
Chương sau
Hôn xong ói?!

Biên tập: Ở Đây Có Một Cô Bé Tên Nhã. (Nhã.)



Dưới tiếng vang ầm ầm ầm, Khương Mộ Vân khởi động xe máy, như một mũi tên rời cung bay thẳng ra ngoài.

Mạnh Triều Huy thiếu chút nữa rớt khỏi xe, khuôn mặt thanh lãnh tuấn dật kinh hoàng thất thố, vội vàng vươn tay, cậu gắt gao ôm lấy eo của Khương Mộ Vân, chặt đến tức cô sắp nghẻo vì tắt thở.

Mạnh Triều Huy mặc áo sơ mi tay ngắn, Khương Mộ Vân chỉ mặc một chiếc áo croptop ngắn lộ rốn, lộ cả nửa vòng eo trắng, lúc cậu ôm lấy eo cô, da thịt kề nhau, có một loại cảm giác rất kỳ dị.

Ngay tại chỗ đèn xanh đèn đỏ, Khương Mộ Vân dừng xe, cô nàng tháo mũ bảo hiểm, ôm trên tay, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạnh Triều Huy: “Đồ mít ướt, không phải vừa nãy cậu rất có cốt khí sao, không chịu ôm cơ mà! Lúc nãy sao ôm chặt thế? Có phải cậu tưởng chị đây nói chơi phải không?”

Mạnh Triều Huy có chút xấu hổ, lập tức buông lỏng tay, cậu cũng bỏ mũ bảo hiểm xuống, ‘Tham lam’ hít thở khí trời trong xanh. Cậu luôn cảm thấy đội cái mũ bảo hiểm này lên đầu khiến cậu không tài nào hít thở bình thường được.

Khương Mộ Vân nhìn Mạnh Triều Huy bên trong gương chiếu hậu, sắc mặt ửng hồng, sắc môi đỏ thắm, tai cậu đỏ chót, giống như vị anh đào ngon miệng, miễn bàn xem bộ dạng kia có bao nhiêu mê người.

Chạng vạng ngày hè, hoàng hôn sắp kéo đến, nhưng nắng chiều vẫn kéo dài hơi tàn, không khí này khiến người ta vừa buồn bực vừa nóng nực.

Trên con đường nhựa đen ở vùng ngoại ô của thành phố Doanh Châu, có một chiếc xe máy màu xanh rú ga vụt qua, như một tia chớp xanh vụt đến, nó chạy theo phương xa sắc đỏ.

Ngay sau đó có một chiếc xe đỏ bay vọt qua, gắt gao đuổi theo chiếc xe máy màu xanh.

Từ khi xe máy ra khỏi thành phố, tốc độ càng ngày càng nhanh, Mạnh Triều Huy có còn để ý gì nữa đâu, khẩn trương ôm eo nhỏ của Khương Mộ Vân, có thể ôm chặt được bao nhiêu thì ôm chặt bấy nhiêu, đầu dựa trên vai cô, đôi mắt nhắm chặt, răng cậu cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác trong miệng cậu tràn ngập hương vị máu tanh.

Cậu sống được mười tám năm rồi, chưa bao giờ có trải nghiệm nào thú vị như hôm nay, cực nhanh, cực nguy hiểm, cực kích thích, cậu cũng cảm nhận được loại hưng phấn thoải mái trước nay chưa bao giờ cảm nhận được.

Chiếc xe màu xanh phía trước vẫn còn kiêu ngạo lạng lách đánh võng, bày ra đủ loại tư thế “Sát đất”.

Cởi mũ đỏ ra, Khương Mộ Vân cười khinh, cổ tay phải cô vừa chuyển, từ tốc độ 120km/giờ tăng thẳng đến 150km/giờ, quả thật xe gắn máy sắp bay như chim.

Mạnh Triều Huy cảm thấy trái tim mình cũng theo đó mà bay với chim luôn rồi, trong vô thức cậu nắm chặt hai tay.

Gió đập vào mũ bảo hiểm, mặt của cậu bị gió táp rất đau, cậu không khống chế được nước mắt và thế là nó cứ rơi, trái tim cũng đập điên cuồng, đầu óc hỗn độn, trước mắt cậu dần hiện ra rất nhiều cảnh tượng kỳ quái.

Cậu tự liệu trong lòng xem có phải bản thân mình sắp chết không, nếu cứ chết như vậy, thật ra cũng khá tốt.

Khương Mộ Vân đuổi theo con xe máy màu xanh, hai xe sóng vai lao vun vút, rất nhanh vượt qua chiếc xe màu xanh lam.

Nhưng mà bỗng nhiên Khương Mộ Vân cảm thấy mình khó thở, eo cô như sắp bị cắt đứt vậy, đầu vai cũng ướt nhẹp một mảng, lúc này cô mới nhớ ra, phía sau mình còn Mạnh Triều Huy, chắc lúc này cậu đã sợ đến mức hồn lìa khỏi xác rồi.

Khương Mộ Vân vội vàng giảm tốc độ, cô nhìn thấy phía trước có một ngã rẽ nhỏ, bẻ tay, cua thẳng vào con hẻm, dừng lại ở một bờ ruộng.

Cô cởi mũ, mái tóc đuôi ngựa tản ra, đuôi tóc dài theo gió bay tán loạn, cô vừa duỗi tay vén tóc qua tai, vừa hỏi Mạnh Triều Huy ở phía sau: “Cậu không sao chứ?”

Người phía sau không đáp lại.

Khương Mộ Vân muốn bẻ bàn tay đang siết chặt eo mình ra, nhưng bẻ không ra, cậu siết chặt quá.

“Này, Mạnh Triều Huy, cậu buông tay ra coi! Tôi sắp bị cậu siết hẹo rồi!” Khương Mộ Vân dùng sức đánh mạnh vào tay cậu.

Bây giờ Mạnh Triều Huy rốt cuộc cũng phản ứng lại được, cậu dần buông lỏng tay ra, treo tay mình ở hai bên sườn.

Khương Mộ Vân nghiêng đầu.

Cậu dựa vào đầu vai cô, khuôn mặt xinh đẹp giờ tái nhợt như tờ giấy, môi bị cắn rách, đỏ tươi yêu dã, đôi mắt nhắm chặt, hàng lông mi dày rậm ướt sũng, rất rõ ràng.

“Đồ mít ướt, cậu không sao chứ?” Khương Mộ Vân lại cất tiếng gọi.

Lông mi cậu khẽ run rẩy, Mạnh Triều Huy chậm rãi mở mắt ra, cậu thở không ra hơi chứ đừng bảo là nói ra lời.

“Đã bảo cậu rồi, lên xe tôi ngồi không đùa được đâu, không tin à, giờ chắc cậu đang hối hận lắm nhì?” Khương Mộ Vân cau mày nói.

“Tôi… Không hối hận.” Mạnh Triều Huy gằn từng chữ, thanh âm nghe thì mỏng, nhưng lại vô cùng kiên định.

Hơi thở ấm áp phun ở trên cổ Khương Mộ Vân, cô thấy hơi hơi tê dại.

“Đã mười năm rồi mà cậu vẫn là đồ mít ướt của nào nhờ, cậu nhìn cậu này, khóc ướt hết cả áo tôi.” Khương Mộ Vân ngo ngó cái đầu vai ướt của mình, vừa ghét bỏ vừa bất đắc dĩ.

Mạnh Triều Huy không nói chuyện.

“Thế đấy, có chút xíu tiền đồ! Mau xuống xe, nghỉ ngơi xíu.” Khuỷu tay Khương Mộ Vân nhẹ nhàng chọc Mạnh Triều Huy ở đàng sau.

Mạnh Triều Huy kêu một tiếng, hai tay che ngực, sắc mặt càng trắng.

Khương Mộ Vân: “…” Mong manh yếu đuối một cách quá thể đáng.

Mạnh Triều Huy phải đợi một lúc lâu, mới từ từ xuống xe, ngồi xuống bên bờ ruộng.

Lúc này, cái xe máy xanh lam cũng chạy đến hẻm nhỏ, dừng lại phía sau Khương Mộ Vân tầm bốn năm mét gì đấy.

Một người đàn ông xuống xe, hắn cởi mũ bảo hiểm treo trên đầu xe, đi về chỗ bọn Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân quay người nhìn hắn một cái, là một tên thanh niên hai mươi mấy tuổi, diện mạo của người đàn ông này cũng tạm chấp nhận là anh tuấn, khóe mắt trái có một vết sẹo dài khoảng một centimet, đầu vuốt ngược lại, làm cho người ta có cảm giác hơi hơi cặn bã.

Mặt cô không chút gợn sóng, thong dong lấy chai nước từ ghế sau xe cho Mạnh Triều Huy.

Mạnh Triều Huy nhận lấy chai nước, định đứng dậy, giọng nói cậu đè thấp nhưng nghe kiểu căng đét: “Chúng ta đi thôi.”

Rất hiển nhiên cậu cũng biết người đến không phải là dạng người tốt đẹp gì.

Khương Mộ Vân duỗi tay nhẹ nhàng đè ở đầu vai Mạnh Triều Huy, thoáng dùng sức: “Không sao cả, cậu ngồi xuống, vui vẻ nghỉ ngơi.”

Mạnh Triều Huy có cảm giác cái đè nhẹ của cô đầu vai mình hình như nặng thêm mấy trăm cân, cậu căn bản không có gì để phảng khán, chỉ có thể làm bé ngoan ngồi xuống, đồng thời lặng lẽ ngắm nhìn cô thiếu nữ trước mặt mình.

Thân hình cô mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn thanh lệ, ánh mắt trong vắt trấn định, chẳng thấy sự hoảng loạn gì trong mắt cô.

Không hiểu sao, trái tim đang cảm thấy bất an của Mạnh Triều Huy cũng dần bình tĩnh trở lại.

Người đàn ông nhờn nhờn đi đến trước mặt Khương Mộ Vân, mắt hắn lộ ra vẻ ‘Tà răm’, cười nói: “Em gì xinh gái ơi, bạn trai em yếu quá, có nghĩ đến chuyện đổi bạn trai không em?”

Khương Mộ Vân câu môi cười, mắt cô cong cong như hình trăng non, xinh đẹp lại đáng yêu, giọng nói mềm mại trong veo: “Đổi ai ạ? Đổi lấy anh nha?”

“Ai nha, em gái gái xinh em có mắt nhìn thật đấy.” Người đàn ông cặn bã cười hèn mọn.

Khương Mộ Vân đón hắn, không sợ hãi tiến lên hai bước, đi hai vòng quanh người hắn, hình như cô đang nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của hắn.

Người đàn ông cặn bã rất phấn khởi, đi theo bước chân của cô, dần dần rời khỏi Mạnh Triều Huy một khoảng cách nhất định.

Đôi mắt Khương Mộ Vân lại cong như hình trăng liềm, trong đối mắt ấy tràn đầy vẻ cợt nhả: “Tiếc thật. Anh bạn trai nhà em tuy yếu, nhưng anh ấy trông đẹp lắm ạ. Còn anh hả? Không chỉ yếu, mà lại còn xấu!”

Người đàn ông bị chơi, tức đến mức đỏ mặt tía tai: “Tao yếu? Tao phải cho mày xem ai mới là kẻ yếu!”

Nói rồi người đàn ông duỗi tay nắm chặt lấy tay của Khương Mộ Vân, muốn kéo cô vào lòng ngực mình.

Trong chớp nhoáng, tay của người đàn ông kia đã bị Khương Mộ Vân nắm chặt lấy, cô hung hăng bẻ tay hắn ra đằng sau, người đàn ông tru lên một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết: “Ai u!”

“Cút! Đúng gà yếu!” Khương Mộ Vân dùng sức đẩy mạnh hắn về phía trước.

Người đàn ông bị đẩy lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa là rơi vào cảnh ‘Chó ăn cớt [1]’.

“*** mẹ!” Người đàn ông mắng, nhổ nước bọt, xoay người lại, chỉ tay vào mặt Khương Mộ Vân, trên vẻ mặt hắn có thể so với một thùng thuốc nhuộm đủ loại màu sắc rồi: “Nhìn không ra gì phết đấy, cô em ạ vậy mà lại có chút tài năng. Anh đây đổi ý rồi…”

Hắn nói, nắm chặt hai tay, bấm bụng đánh lén, đột nhiên hướng về phía mặt Khương Mộ Vân.

Phản ứng của Khương Mộ Vân cũng rất nhanh, cô lùi về phía sau một bước, nắm đấm của người đàn ông cọ qua chóp mũi cô, cô nâng tay trái lên, lại bắt chặt được cổ tay của hắn, lại bẻ thêm lần nữa, nhấc chân dùng sức giẫm về phía mông hắn.

Người đàn ông lúc này bốn chân chấm đấy, miệng hắn hôn đất, cực kỳ chật vật.

Người đàn ông bò dậy, mặt mày xám tro, nhưng vẫn phải ghiền miệng đay nghiến: “Em gái, xem ra em biết võ, không tồi, anh hai rất thích, nhưng mà hôm nay anh có việc bận rồi, ngày khác anh sẽ tìm em để chơi chơi!”

Hai chữ ‘Chơi chơi’ này nghe rất nặng, rõ là do hắn cố tình gằn giọng, dùng kiểu miệng lưỡi ngả ngớn, không biết hắn nghĩ đến cài gì, còn cười rất tởm.

“Được nha, em chờ nè!” Khương Mộ Vân vỗ tay, cô khinh!

Khương Mộ Vân cũng không ngốc, bọn họ lái xe kiểu này chắc chắn sẽ đi theo nhóm, căn bản là kết nhóm với nhau, nếu cô còn ở lại chỗ này, thì lát nữa hắn gọi người đến giúp, coi như cô không đi được.

“Phải đi rồi.” Khương Mộ Vân hất tóc, đội mũ bảo hiểm lên.

Mạnh Triều Huy không nói hai lời, rất phối hợp leo lên xe ngồi, nhanh chóng cài quai mũ bảo hiểm lại, hai tay duỗi ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Khương Mộ Vân,

“Cô không nên chọc mấy người như này.” Chiếc xe lao vun vút, Mạnh Triều Huy nói nhẹ bên tai Khương Mộ Vân, giọng điệu hết sức dịu dàng.

“Hắn nói cậu gà cũng đúng.” Khương Mộ Vân nói.

“Hắn nói thì kệ hắn nói, tôi cũng chẳng rớt miếng thịt nào.” Mạnh Triều Huy nói, cuối cùng than nhẹ, bổ xung thêm: “Hơn nữa, hắn nói cũng đúng, tôi vốn như vậy thật mà.”

Khương Mộ Vân: “…” Cái tuổi này của cậu không phải là một nam sinh huyết khí phương cương, hăng hái hay sao? Cậu thì đi ngược luôn, đã thế còn thừa nhận mình yếu nhợt, mạch não này khiến con người khó hiểu quá.

“Khó mà làm được, cậu có thể chịu, nhưng tôi thì không nhé. Mặc dù tôi không thích cậu, nhưng cậu lại dám đi theo tôi, nên tôi phải bảo kê cậu chứ.” Khương Mộ Vân nói.

“… Cô cho rằng mình là nữ hiệp hả?” Mạnh Triều Huy cũng không cảm kích, giọng cậu lạnh dần.

Cậu không khỏi nhớ đến lúc Khương Mộ Vân còn bé, cô cũng như vậy, không để tâm đến lời khuyên can của cậu cứ cứng đầu trèo lên cây, để đưa chim nhỏ về tổ an toàn, nhưng cô lại không xuống được. Không chỉ có thế, bên trái đùi cô còn bị một cành cây sắc nhọn đâm vào, giọt máu to như hạt châu chảy xuống da thịt trắng muốt, nhìn mà giật mình.

Khương Mộ Vân bĩu môi, quay đầu lườm Mạnh Triêu Mộ, quở trách cậu: “Tôi không phải nữ hiệp, nhưng nhìn cái thằng nhóc nhà cậu nhìn lại đi, có tí xíu tiền đồ! Không phải cậu không nguyện ý ôm à, sao nãy siết tôi mạnh lắm cơ mà, đồ mít ướt, đồ nhát gan…”

Mạnh Triều Huy cũng không bị mấy lời này của Khương Mộ Vân chọc giận, mặt mũi cậu tái nhợt vẫn lạnh nhạt như cũ, cậu không nói lời nào.

Xe dừng lại ở bờ biển.

Bên trên mặt biển có treo vòng mặt trời đỏ hỏn, nơi nước biển giao với mặt trời được nhuốm thành một màu ửng đỏ động lòng người.

“Sao cô lại đến chỗ này?” Mạnh Triều Huy hỏi.

“Nhìn trời chiều chứ sao.” Khương Mộ Vân nói, rồi cô quay đầu nhìn cậu: “Đừng có hiểu lầm, không phải tôi muốn dẫn cậu đến đây xem. Cậu chỉ tình cờ ở trên xe tôi thôi.”

“Trong lòng không có quỷ, thì giải thích làm gì.” Mạnh Triều Huy nhàn nhạt bảo.

Khương Mộ Vân: “…” Mười năm không gặp, ngoại trừ vẻ ngoài càng thêm phần xuất chúng ra, thì cái khoản mồm mép này cũng có chỗ tiến bộ.

Khương Mộ Vân đút tay vào trong túi, móc ra hai viên kẹo sáng lấp lánh, cất một viên đi, lột giấy gói kẹo ra, nhét kẹo vào trong miệng. Vị ngọt của cây vải, đây là vị hoa quả cô thích nhất, cô không nhịn được mà chép miệng thỏa mãn.

Vốn Mạnh Triều Huy không thích ăn kẹo, nhưng nhờ món quà mà Khương Mộ Vân ‘Ban tặng’ cộng thêm việc lúc cậu rời đi chưa ăn tối, nên bây giờ có chút đói, không phải là đói đến mức tâm hoảng ý loạn, nhịn không được mà nuốt nước miếng.

“Muốn ăn à? Gọi chị đi rồi tôi cho.” Khương Mộ Vân quay đầu nhìn hắn, lúm đồng tiền như hoa.

Mạnh Triều Huy: “Rõ ràng là em.”

Khương Mộ Vân bất mãn “Xì” một tiếng, nhưng vẫn móc túi đưa kẹo cho cậu.

Mạnh Triều Huy duỗi tay nhận, nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, nó được gói bằng giấy màu tím hồng nhạt, sáng lấp lánh, nhìn trông rất đẹp mắt dưới ánh sáng nhu hoà của hoàng hôn, làm người ta muốn nếm thử hương vị của nó.

Cậu lột giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo vào trong miệng, vị thơm ngọt của dâu tây tràn ngập trong miệng cậu.

Quá ngọt. Mạnh Triều Huy hơi hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở giấy gói kẹo ra, kéo đều, gấp lại, rồi cất vào túi áo trước ngực.

Khương Mộ Vân cũng không chú ý đến động tác này của cậu, cô chống cằm, dựa vào đầu xe, nhìn về phía trời chiều xa xăm.

“Trước kia mỗi lần tôi cãi nhau với mẹ, bố tôi sẽ dẫn tôi đi giải sầu. Có đôi khi ông ấy dẫn tôi đến công viên ngồi xe, có đôi khi đưa tôi đến võ quán luyện quyền, có đôi khi dắt tôi đến bờ biển ngắm mặt trời lặn.” Khương Mộ Vân nói, giọng nói rất nhỏ, nhàn nhạt, Mạnh Triều Huy có lắng nghe nhưng cậu không nghe rõ.

Mà cô lúc này, không hề có vẻ ương ngạnh, mà thay vào đó là vẻ rất yếu đuối, thân hình mảnh mai, bả vai đơn bạc.

“Cô học đánh quyền từ nhỏ sao?” Mạnh Triều Huy ngậm viên kẹo, ánh mắt cậu không dừng ở cảnh đẹp nơi mặt trời mặt biển giao thoa, mà dừng ở bóng lưng mảnh khảnh đơn bạc của cô gái.

Bỗng nhiên Khương Mộ Vân quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của Mạnh Triều Huy, đôi mắt có hơi cong, nở nụ cười xinh đẹp: “Cậu thấy hứng thú với tớ hả?”

Mạnh Triều Huy trầm ổn bình tĩnh chuyển mắt, nhìn về phía hoàng hôn, thản nhiên nói: “Không, chỉ ghen tị thôi.”

Khương Mộ Vân: “Ghen tị cái gì?”

“Có thể làm những gì mình muốn hoặc làm những chuyện mình thích.” Mạnh Triều Huy lại nhìn về phía cô.

Khương Mộ Vân quay đầu, nhìn hoàng hôn trước mặt: “Không cần ghen tị, nếu cậu muốn làm gì, thích làm gì, thì cứ việc làm! Đây là bố tôi nói với tôi, hiện tại tôi truyền lại cho cậu.”

Mạnh Triều Huy ánh mắt ảm đạm, thần sắc cô đơn, nói khẽ trong lòng: Cậu nói đúng, nhưng mà không phải ai cũng có tư cách để sống một cách như vậy.

Hai người cứ như vậy một trước một sau, trong miệng họ đều ngậm kẹo, họ cùng nhau ngắm hoàng hôn chậm rãi chìm xuống, cho đến khi không nhìn thấy biển cả, hay nắng chiều nhạt.

Gió biển ẩm ướt khẽ thổi, thổi lên mái tóc cô, mang đến một mùi thơm, chợt có một lọn tóc đụng vào mặt cậu, ngưa ngứa; sóng biển cuồn cuộn vỗ lên bãi bờ, ào ạt, êm tai như khúc ca dao; Bầu trời ám sắc xanh xám, một ngôi sao rồi lại một ngôi sao dần dần thắp sáng đêm xám…

Không lâu sau đó, mỗi khi Mạnh Triều Huy nhớ lại tình huống này, lòng cậu cứ cảm thấy sai sai, dường như nó chính là một giấc mộng hư ảo đẹp đẽ.

Trở về nhà họ Diệp, trời đã đen nhánh.

Mạnh Triều huy xuống xe đi mở cửa, hai chân của cậu vô lực mềm nhũn, đầu tiên cậu mở cánh cửa sắt bị bao phủ bởi cây xanh, sau đó mới mở cửa gỗ nhỏ.

Cậu rất hoài nghi, mục đích Khương Mộ Vân dẫn cậu theo là để cậu làm gã sai vặt đóng mở cửa cho cô.

Ken két một tiếng, cửa nhà gỗ nhỏ bị đẩy ra, Mạnh Triều Huy hồi sáng có để ý thấy chốt bật đèn ở cạnh cửa sổ, vậy là cậu nhấn xuống, nhưng đèn không sáng, chắc là hỏng rồi.

Khương Mộ Vân lái xe tiến vào, đầu xe máy bắn ra một tia sáng chói, chiếu sáng căn phòng nhỏ, cô xuống xe lưu loát, gỡ mũ bảo hiểm ra treo lên giá.

Mạnh Triều Huy đi tới, cũng tự cởi mũ đặt lên cái mũ bảo hiểm màu hồng.

Trong phòng có chút tối, Khương Mộ Vân móc điện thoại di động ra, bật đèn pin lên, cô vừa mới tắt xe máy xong, đèn xe cũng theo đó bị tắt, nhà gỗ nhỏ đã đen nay càng đen hơn, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn pin điện thoại.

Mắt thấy Mạnh Triều Huy đã đi trước một bước, cậu đi về phía cửa, Khương Mộ Vân vội vàng đuổi theo bước chân của cậu,

Nhưng cô mới đi được hai bước, không biết chân mình bị mắc cái gì, cô chỉ thấy hình như mình vừa bị ‘Quỷ’ kéo chân, eo nó làm cô bất lực sợ hãi, không khống chế được nỗi sợ hãi mà kêu lên, cả người mất trọng tâm, ngã xuống người Mạnh Triều Huy.

Vừa hay Mạnh Triều Huy quay người, Khương Mộ Vân nhào tới, hai tay cô chộp lấy tay cậu.

Khương Mộ Vân thầm nghĩ, còn may còn may, được Mạnh Triều Huy đỡ. Còn chưa kịp cảm thán cô vừa chạm vào người cậu, cậu liền giống như con búp bê vải ngã xuống, hai người cứ thế cùng nhau ngã lên mặt đất.

Khương Mộ Vân nhào người vào Mạng Triều Huy, cô cảm giác được môi mình đụng vào hai thứ rất mềm mại, đâu đó còn có chút màu máu tươi nhàn nhạt cùng hương kẹo ngọt ngào. Chóp mũi cô đụng vào đầu mũi thẳng tắp của cậu, hơi đau. Trên người cậu sở hữu một mùi hương của riêng cậu, quanh quẩn ở chóp mũi cô, có chút giống với hương thơm thảo dược.

Đầu óc cô trống rỗng, giật mình sửng sốt mãi, hàng mi giống lông vũ khẽ rung động hai cái, sau cùng mới phản ứng lại được, cô hôn cậu, nụ hôn đầu của cô cứ thế mất rồi.

“Cậu…. cậu sao tự nhiên lại ngã vậy!” Khương Mộ Vân tức hộc máu, tay cô trên ngực cậu, vỗ cái đốp một cái, nhất thời không khống chế được độ lực.

Mạnh Triều Huy kêu lên một tiếng, đầu óc đang choáng váng vì ngã lập tức bừng tỉnh sau cú đập, cậu vuốt ngực mình, đau quá, đau đến cái độ hoài nghi ngực mình có phải bị cô đập nát không.

“Sao cậu không nói gì vậy?” Khương Mộ Vân bò dậy, tìm điện thoại khắp nơi, vì tự nhiên không nghe thấy cậu nói gì nên hoang mang tột độ.

Mạnh Triều Huy gian nan ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, sau đó xoay người sang chỗ khác, nôn lên mửa xuống.

Khương Mộ Vân tìm được điện thoại rồi, cầm lấy, vừa lúc chiếu vào người cậu, sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại được, khuôn mặt nhỏ cô lập tức hoá tắc kè hoa, đỏ tím xanh có cả, vừa tức vừa thẹn.

Má nó thiệt chứ, cái ý tứ này, cậu bị cô hôn xong rồi ngồi ói hả?!

—Chú thích:

[1] 狗吃屎: Ý là miêu tả người ta ngã sấp xuống đất một cách khinh bỉ nhếch mép lạnh lùng ấy ạ:> theo em thỉnh giáo là vậy.

Nhã: cuoivaicalone =)) anh Mạnh bị chị Khương vỗ như con, xong cái bả tưởng anh chê bả chứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.