Khương Mộ Vân bật khóc, một hơi chạy đi ba bốn km, chạy ra đường phố đông nghịt người, bắt đầu đi lang thanh không có mục đích.
Bất tri bất giác cô đã đi đến cạnh con sông Doanh bên cạnh học viện âm nhạc.
Chạng vạng, trời chiều còn đang đọng trên núi thiếu nữ say ngủ ở phía tây, chậm chạp không chịu hạ xuống, ánh sáng đã nhuốm đỏ nửa trời, mặt sông được bao phủ bởi ánh nắng chói chang.
Khương Mộ Vân đứng trên bãi cỏ dưới chân cầu, ngơ ngác nhìn dòng sông nửa đỏ nửa xanh.
Có một khoảng thời gian khi cô còn bé, gia đình bọn cô sống ở trong tiểu khu ở phía sau lưng, nơi này rất gần với học viện âm nhạc, Khương Nhuận Sinh thời đó có thể vừa đi bộ cũng có thể vừa đi làm.
Vào thời điểm đó, gia đình ba người bọn họ thích đi dạo ở đây sau bữa tối, một tay cô nắm tay Khương Nhuận Sinh, một tay nắm tay Diệp Trân Ny, nắm tay họ chơi trò chơi phóng tên lửa.
“Hành khách thân yêu, vui lòng thắt chặt dây an toàn, tên lửa của chúng ta sắp phóng rồi.” Giọng nói Diệp Trân Ny vừa dịu dàng vừa ngọt ngào.
“Một, hai, ba, phóng đây!” Khương Nhuận Sinh ra lệnh một tiếng. Khương Mộ Vân dùng hết sức đá châm, nương theo bước của bố mẹ chạy hai bước, cô phóng đi rất xa, rồi bay rất xa. Tiếng cười ròn rã vui sướng cũng truyền ra xa.
Khi đó, bất kể ai thấy cảnh này, cũng sẽ phải cảm khái một tiếng: “Thật là một gia đình hạnh phúc mà!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi/2587876/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.