Chương trước
Chương sau
Lâm Hồng đi rồi, Khương Mộ Vân mới gọi điện cho cô út ở bên Mỹ.

Cô út tên Khương Nhàn là em họ bà con xa của Khương Nhuận Sinh, chỉ lớn hơn Khương Mộ Vân 10 tuổi, cô út ở nhà cô khi cô còn học cấp 2 cấp 3, tình cảm giữa cô và cô út rất thân.

Sau khi Khương Nhàn tốt nghiệp đại học phải sang Mỹ học nghiên cứu sinh, sau đó học lên tiến sĩ, năm ngoái mới vừa tốt nghiệp tiến sĩ, cô út ở lại New York để làm việc. Cô thường hay nhận được sự giúp đỡ của Khương Nhuận Sinh nên vẫn luôn hy vọng bản thân có thể hồi báo chút ít cho nhà cô.

“Cô Nhàn ơi, cô đang làm gì vậy ạ?” Khương Mộ Vân trước khi gọi điện đã nhìn thời gian, bây giờ là mười một giờ trưa, ở bên phía cô út chắc đang là tám giờ.

Khương Nhàn nhận được điện thoại thì cũng rất vui vẻ: “Cô mới tập thể dục xong, đang chuẩn bị đi tắm, sao tự nhiên hôm nay lại gọi điện cho cô vậy?”

Lần cuối hai người bọn họ nói chuyện đã là nửa năm trước rồi.

“Cô út ơi, con muốn sang Mỹ du học, cô út sẽ ủng hộ con chứ?”

Khương Nhàn kích động nói: “Ủng hộ chứ, tất nhiên là phải ủng hộ rồi. Nói cô nghe kê hoạch của con đi.”

“Cô út, con sẽ đi trong khoảng một hai ngày nữa, con muốn nhờ cô út một chuyện ạ… Con muốn nhờ cô giúp bên mẹ cháu ý.” Khương Mộ Vân nói thẳng suy nghĩ của mình ra.

“Có phải bên con xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Khương Nhàn tỉnh táo lại, hỏi cô.

Khương Mộ Vân: “Đúng là có chút chuyện, nhưng mà cô út đừng lo, chuyện cũng không nghiêm trọng lắm đâu ạ, chỉ là nó rất dài dòng thôi, đợi con sang Mỹ rồi sẽ kể chi tiết cho cô út nghe nhé?”

Khương Nhàn là người chứng kiến Khương Mộ Vân lớn lên, cô út biết thừa tính nết của cô, đã là chuyện cô quyết định thì chắc chắn cô sẽ không thay đổi, vậy là cô út vui vẻ đáp ứng: “Được nhé.”

Khương Mộ Vân thu dọn một ít đồ cần thiết trong ký túc xá rồi về nhà.

Thím Trương đang bón phân ở trong đình viện, thím thấy cô trở về liền bỏ dụng cụ trong tay xuống để nghênh đón cô về.

Khương Mộ Vân không muốn để thím Trương lo lắng, nên cố giả vờ vui cười, đầu tiên là chạy lên ôm thím. Vì giờ cô còn cao hơn thím Trương nhiều, nên phải hơi khom lưng cúi đầu, cô nũng nịu bên vai thím Trương.

“Ô kia, người thím Trương bẩn lắm con đừng cọ nữa.” Thím mở rộng vòng tay, nhưng cũng không dám ôm cô, thím sợ làm bẩn quần áo cô.

Khương Mộ Vân thì uốn éo người, làm nũng bảo: “Con mặc kệ, con muốn ôm cơ, muốn cọ thím.”

Thím Trương không nhịn được cười, yêu thương nói: “Được được được, con cứ việc ôm cọ đi, nhưng mà con sao vậy, thế này là thế nào hả?”

Khương Mộ Vân nhịn nước mắt vào lòng: “Con không sao hết, chỉ hơi nhớ thím thôi.”

Lòng thím Trương ấm áp, dáng cười càng sâu: “Thím Trương cũng nhớ A Mộ lắm, đến đây nào, để thím Trương xem con bé nhà thím có gầy đi không?”

Khương Mộ Vân sợ thím nhìn ra đầu mối, nên vội rời khỏi cái ôm ấm áp của thím Trương, vừa vào biệt thự vừa chuyển chủ đề hỏi: “Mẹ con đâu rồi thím?”

Lúc này thím Trương mới nhớ tới chuyện Trình Oánh Oánh và Trình Hồng Tường đang ở trong nhà, đợi lát nữa kiểu gì bé con nhà thím sẽ lại mất hứng: “B… Bà ấy ở nhà, nhưng…”

Khương Mộ Vân biết thím Trương đang lo cái gì, thế là cô bắt đầu an ủi thím Trương: “Hai người nọ cũng đang ở đây đúng không ạ? Không có chuyện gì đâu ạ, con sẽ không cãi nhau với bọn họ đâu.”

Thím Trương giật mình, thím nghĩ bụng hoặc là do bé con nhà thím đã trưởng thành thông suốt hoặc là còn uẩn tình khác.

Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy ba người bọn Diệp Trân Ny, Trình Oánh Oánh, Trình Hồng Tường đang ngồi bên trái phòng khách xem chương trình tạp kỹ, thỉnh thoảng lại cười ha ha.

Bầu không khí rất hòa hợp, nụ cười vui vẻ, tiếng cười sang sảng, trông rất giống một nhà ba người hạnh phúc.

Trong lòng Khương Mộ Vân chua xót, bố không còn, mẹ cũng không thương yêu gì cô, ở lại căn nhà này thật sự không còn ý nghĩa gì cả.

“A Mộ, cậu về rồi. ” Trình Oánh Oánh thấy cô, thân thiết gọi tên, ả nhanh chóng đứng dậy đi qua nắm tay cô: “Cùng xem chương trình tạp kỹ này đi, thú vị lắm.”

Khương Mộ Vân lạnh nhạt hất tay cô ả ra, cô nhìn về phía Diệp Trân Ny: “Mấy người cứ xem đi, tôi không thích xem.”

Thấy Khương Mộ Vân trở về, trong lòng Diệp Trân Ny cũng rất vui vẻ, bà đã không gặp Khương Mộ Vân gần cả tháng rồi. Trước khi bà phẫu thuật, bà vẫn khá đau lòng khi con bé không đến nhìn bà, nhưng sau này lại thấy Triều Huy vô tình nhắc tới, thằng bé bảo là nó có lén đến thăm bà.

Bà đứng dậy, nói với Trình Oánh Oánh: “Hai người cứ xem đi.”

Sau đó bà đi theo Khương Mộ Vân.

Khương Mộ Vân đi đầu lên tầng, Diệp Trân Ny thì đi sau lưng cô, mẹ con hai người không nói một câu.

Mở cửa phòng, Khương Mộ Vân không đóng cửa, cô đi thẳng vào.

Diệp Trân Ny thì đứng ngoài gõ cửa: “A Mộ, mẹ có thể vào không?”

“Mẹ vào đi.” Khương Mộ Vân thấp giọng nói.

Diệp Trân Ny tiến đến, ngồi ngồi ở trên ghế sa lon, vẫy tay với Khương Mộ Vân: “A Mộ, con cũng qua đây ngồi đi.”

Khương Mộ Vân không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đi tới ngồi xuống, nhưng mà cách Diệp Trân Ny có hơi xa.

Diệp Trân Ny cũng hơi ngạc nhiên, cảm thấy hình như con bé nhà mình hôm nay khá ngoan ngoãn, nghe lời, bà nhìn từ trên xuống hỏi cô: “A Mộ, có phải là do học tập mệt mỏi không, sao sắc mặt con kém vậy, còn gầy đi nữa.”

Khương Mộ Vân cũng ngạc nhiên, ngày xưa bà nhất định sẽ quan tâm đến việc học hành của cô trước, sau đó mới để ý đến cơ thể cô, cô bảo: “Không, học tập rất thoải mái. Chỉ là mấy ngày nay tôi đang suy nghĩ về một số thứ thôi, tôi muốn thương lượng với ngài một số chuyện.”

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Diệp Trân Ny nghĩ, nếu trước đây có thể cùng cô thương lượng thì mọi chuyện sẽ không thành ra như này, quan mẹ mẹ con bà sẽ không như bây giờ.

“Có chuyện gì vậy?” Diệp Trân Ny thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mộ Vân, bà mơ hồ có dự cảm xấu.

“Tôi muốn đi du học.” Khương Mộ Vân đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Trân Ny ngẩn người, thật ra trước đây bà cũng hy vọng Khương Mộ Vân đi du học, sự kỳ vọng và yêu cầu của bà luôn rất cao, nhưng khi đó Khương Mộ Vân không muốn nghe lời bà, bà chỉ đành cam chịu, thậm chí nó còn chọn bừa một chuyên ngành, cái chuyên ngành mà bà cực kỳ phản đối.

Thế nhưng bây giờ con bé bảo muốn du học ở nước ngoài, khiến Diệp Trân Ny nghĩ ngay đến chuyện mối quan hệ giữa bà và Trình Hồng Tường đã ép con bé đi.

“Vì sao? Nếu như là bởi vì chú Trình, mẹ…” Diệp Trân Ny cũng suy nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi, nếu như bà phải lựa chọn giữa Trình Hồng Tường và con, thì quà quyết định chọn con gái mình, bà nguyện ý vứt bỏ hạnh phúc của mình.

“Tôi thừa nhận đây đúng là một trong số lý do tôi muốn đi du học, nhưng nó không phải nguyên nhân tất yếu. Từ nhỏ ngài chỉ hy vọng tôi trở thành trở thành một người nổi bật, ngài nghĩ tôi có thiên phú âm nhạc, ngài dạy tôi kéo đàn violon, dạy tôi đánh đàn dương cầm, mong muốn tương lai tôi có thể trở thành một dương cầm gia và âm nhạc gia xuất sắc. Thế nhưng ngài biết không? So với âm nhạc thì tôi thích vẽ tranh hơn, thích kiến trúc hơn, tôi muốn học thiết kế kiến trúc. Cô út ở Mỹ cũng đang học cái này, tôi đã trưng cầu ý kiến của cô út rồi, cô út cũng rất ủng hộ tôi. Hơn nữa gần đây cô út bị thương, cần có người chăm sóc bên cạnh, tôi định một hai ngày nữa sẽ qua đó chăm sóc cô út đồng thời cũng chuẩn bị nộp đơn xin nhập học.” Khương Mộ Vân nói hết những lời nên nói, những lời không nên nói trong một hơi.

Diệp Trân Ny giật mình: “A Nhàn, sao lại bị thương vậy? Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Cô út ngã gãy tay chỉ thế thôi.” Khương Mộ Vân và Khương Nhàn đã nghĩ kỹ lí do giải thích.

Diệp Trân Ny thở phào nhẹ nhõm, bà nhìn về phía Khương Mộ Vân, chỉ nói một câu đơn giản: “Mẹ cũng ủng hộ con.”

Khương Mộ Vân cũng không ngạc nhiên, con người Diệp Trân Ny chính là như vậy, từ đầu đến cuối luôn để thành tựu lên trên trước tình cảm, tình thân, bà sẽ luôn vứt hết thảy mọi thứ sau lưng.

**

Mạnh Triều Huy trở về trường học, cậu vẫn luôn đợi Khương Mộ Vân đến tìm mình, cô nói cô sẽ chịu trách nghiệm, cô đã nói cô sẽ là một người có trách nhiệm.

Đợi một ngày một đêm, mà Khương Mộ Vân mãi chưa liên lạc với cậu, cậu nghĩ có lẽ chuyện này xảy ra quá mức kích thích, cô không có mặt mũi gặp cậu, cô cần thời gian để bình tĩnh trở lại.

Mạnh Triều Huy ngủ không ngon vì chờ điện thoại của cô suốt cả một đêm.

Sáng sớm, cậu bị đánh thức bởi một cú điện thoại.

Lúc đầu cậu còn tưởng là Khương Mộ Vân gọi đến, cuống quít cầm điện thoại, cậu bật dậy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, vừa nhìn liền thấy đây là điện thoại của Diêu Tinh Tinh.

Cậu lập tức nằm lại trên giường, nhắm mắt nhận điện thoại: “Mẹ.”

“A Mộ sắp đi du học Mỹ, còn có biết chuyện này không?” Diêu Tinh Tinh hỏi.

Mạnh Triều Huy lập tức nhảy dựng lên, giọng cậu trầm xuống, nghe cực kỳ lạnh lẽo: “Mẹ biết từ lúc nào vậy?”

“Mẹ cũng vừa mới biết thôi, vừa rồi mẹ qua nhà dì Diệp ăn cơm, tự nhiên dì ấy nói với mẹ là A Mộ muốn đi du học, còn nửa tiếng nữa là xuất phát…”

Mạnh Triều Huy lập tức cúp điện thoại, đứng dậy mặc quần áo, cậu lao ra khỏi cửa, vội đến mức không thèm rửa mặt.

Khương Mộ Vân em hay lắm, này thì lời thề son sắt nói cái gì mà sẽ chịu trách nhiệm, còn bảo mình chắc chắn là một người có trách nghiệm, toàn lời nói dối, kẻ lừa đảo!

Mạnh Triều Huy giận đến điên người rồi, giận đến mức tim gan thận cũng thấy đau, cậu gọi xe taxi chạy thẳng đến sân bay, thề phải bắt Khương Mộ Vân về.

Xuống xe, cậu chạy vội đến chỗ khởi hành quốc tế, mặc dù ngực đau nhưng cậu không quan tâm, trong một tháng ngắn ngủi này, số lần cậu chạy đã theo kịp số lần cậu chạy trong mười tám năm trước.

Thân ảnh quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện, Mạnh Triều Huy dừng lại, hai tay cậu đỡ đầu gối, thở dốc từng ngụm từng ngụm.

Nhưng mà trước mặt Khương Mộ Vân còn có một nam sinh khác, đấy là Tân Thần, bọn họ đang nói gì đó, sau đó Khương Mộ Vân xoay người muốn đi, vậy là cậu ta liền tóm gọn lấy cổ tay cô, kéo cô về ôm vào lòng, Khương Mộ Vân không vùng ra, hai người họ ôm nhau rất lâu rồi mới thôi.

Mạnh Triều Huy cảm thấy tim mình như rơi từ trên cao xuống, không những thế nó còn như bị người ta dẫm nát dưới bàn chân, hung hăng giẫm đạp.

Chân cậu như đeo chì, không nhúc nhích được dù chỉ một tấc nhỏ, cậu chỉ biết đứng đấy trơ mắt nhìn cô quay người tiến vào khu vực kiểm tra an ninh, nhìn bóng lưng cô dần biến mất trong đám người.

Một giọt nước mắt từ mắt trái trượt xuống mà không hề báo trước, ấm áp lướt qua mặt, nhưng đôi mắt kia lại rất lạnh, hoàn toàn lạnh tanh…

Khương Mộ Vân đang ngồi trong cabin, trước khi tắt điện thoại, cô nhìn thấy tin nhắn WeChat từ Tân Thần: Chúc em thuận lợi, cũng mong ngày ta tương phùng.

Cô không ngờ Tân Thần sẽ biết tin cô đi du học Mỹ, cũng không ngờ sẽ gọi cô trước khi cô chuẩn bị kiểm tra an ninh.

Lần này Tân Thần rất thẳng thắn thành khẩn: “Là Trình Oánh Oánh nói cho anh em sẽ đi du học Mỹ, anh còn có lời muốn nói với em.”

Khương Mộ Vân biết mình sẽ không về đây trong rất nhiều năm, vì thế cô gật đầu: “Anh nói đi.”

“Mộ Vân, xin lỗi. Anh đã hỏi mẹ rồi, chính miệng bà ấy nói với anh việc hai người chia tay là do bà ấy làm chuyện có lỗi với chú Khương trước. Trước đây anh cũng vì tự ti, quá tự ti mới thấy mình không xứng với em, mới lo được lo mất, đã thế lại còn quan tâm đến ánh mắt của người khác, anh cũng đã nói ra một số lời làm em buồn, những lời xúc phạm đến chú Khương Nhuận Sinh, mong em tha lỗi cho anh. Anh sẽ cố gắng, nỗ lực để mình mạnh mẽ hơn, để có thể sát cánh kề vai cùng em trong tương lai.” Tân Thần còn chưa nói câu cuối, đến lúc đó anh sẽ là người theo đuổi em.

Khương Mộ Vân cũng vui vẻ khi thấy cậu tự ý thức được vấn đề của mình.

“Vậy cố lên nhé.” Khương Mộ Vân cười cổ vũ cậu, cô hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, cũng không cô phụ sự quý mến và sự trông đợi của bố cô.

“Tôi đi đây. ” Khương Mộ Vân nói xong liền quay người, đột nhiên Tân Thần giữ cổ tay cô lại, nhanh chóng kéo cô vào lòng.

“Mộ Vân, để anh ôm em lần nữa nhé?” Tân Thần có chút nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy cô, giờ cậu hối hận quá, lẽ ra lúc trước cậu nên chủ động ôm cô nhiều hơn.

Khương Mộ Vân vốn định đẩy cậu ra, nhưng cô lại nghe được tiếng nói nức nở của cậu, chung quy cô vẫn mềm lòng, tay cô vỗ lưng cậu: “Cố lên nhé, rồi anh sẽ trở thành một dương cầm gia xuất sắc, sẽ thực hiện được luôn mộng tưởng của tôi, chúc anh may mắn!”

**

Vào lúc này máy bay sắp cất cánh, các tiếp viên nhiệt tình nhắc nhở mọi người tắt điện thoại và sóng điện thoại đi.

Khương Mộ Vân chỉ trả lời một câu đơn giản với Tân Thần: Cảm ơn.

Cô rời khỏi khung chat, ngón tay trượt xuống, nhấn vào Wechat Mạnh Triều Huy, cô nhập hai chữ xin lỗi rồi lại xóa, rồi lại nhập rồi lại xóa.

Khi tiếp viên hàng không đi tới chỗ dùng giọng điệu dịu dàng nhắc nhở cô thì cô mới tắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, chăm chú nhìn vào hai chữ “Doanh Châu” ở sân bay, lòng chỉ lặng lẽ nói: Nhóc mít ướt, xin lỗi nhé. Tôi là một tên lừa đảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.