Khương Mộ Vân mở mắt, vừa xấu hổ vừa tức giận, tại sao phải nhắm mắt, mày tưởng anh ta muốn làm gì mày hả?!
Cô rời mắt đi không nhìn anh nữa, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Ừm thì, tôi… tôi chỉ đi tản bộ thôi.”
“Ôm bình hoa đi tản bộ? Sở thích của trợ lý Khương độc đáo quá.” Khẩu khí Mạnh Triều Huy như trêu tức người, nhưng sắc mặt anh vẫn âm trầm như trước.
Khương Mộ Vân: “… ”
Mạnh Triều Huy buông cằm cô ra, thay vào đó anh nắm cổ tay cô kéo cô về.
Đợi đến khi bọn họ rời đi.
Hai bé ở quầy lễ tân kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sốc đến mức không nói ra lời.
Hai bé nhanh chóng oanh tạc trong nhóm chat công ty.
【 Hình như ban nãy tôi bị hoa mắt mọi người ạ, giám đốc Mạnh vừa kéo tay trợ lý Khương! 】
【 Cậu không bị hoa mắt đâu, đến tôi cũng thấy á, chắc chắn trăm phần trăm. 】
【 Mọi người không nhìn thấy đâu, trước quầy lễ tân giám đốc Mạnh ôm hông trợ lý Khương, thiếu chút nữa là hôn cô ấy rồi! 】 Đây là một trong hai bé lễ tân gửi.
【 Không thể nào?! 】
【 Thật hay giả vậy!!! Tôi ghen chết mất!!! 】
【 Thật đấy, tôi có thể làm chứng! 】Bé lễ tân còn lại nhắn lại.
…
【 Nếu còn ai tám nhảm trong giờ làm việc sẽ bị trừ một tháng tiền lương nhé! 】Mãi cho đến khi Lương Lượng gửi một tin nhắn trong nhóm, toàn bộ mọi người mới dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi/2587842/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.