Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, chim nhỏ chiêm chiếp líu lo ngoài cửa sổ, tiếng nước chảy róc rách như tiếng nhạc đẹp, hương hoa hồng vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Sợ cô bị thương nên tối qua Mạnh Triều Huy chỉ làm cô hai lần, cô mềm mại ám áp, và anh đã được thể nghiệm niềm vui sướng mà trước nay mình chưa có.
“Em xem sẽ biết, quà của em vẫn còn ở trong phòng.” Mạnh Triều Huy nói rồi kéo Khương Mộ Vân vào phòng.
Mạnh Triều Huy tỉnh lại trước, anh nhìn sang bên cạnh, Khương Mộ Vân đang nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay ôm eo anh ngủ say.
Có lẽ là quá hạnh phúc, nên anh có cảm giác hạnh phúc này không chân thực, nửa đêm anh tỉnh giấc hai lần, lần nào cũng phải đưa tay kiểm tra xem cô có ở bên cạnh mình hay không, kiểm tra xong thì nhanh chóng ôm cô vào lòng, cô thì lại không khách khí cọ cọ anh, làm anh suýt chút nữa không cầm được lòng, nhưng cuối cùng anh không nỡ làm cô tỉnh, cũng sợ cô chịu không nổi.
Mạnh Triều Huy dương môi cười tươi, anh nhét cánh tay trần của cô vào trong chăn, nhẹ nhàng xoay người đối diện với cô, tay anh đỡ đầu, tay còn lại vén vài lọn tóc lòa xòa bên má cô ra phía sau tay.
Khương Mộ Vân đẩy cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời tươi sáng, trong không khí có mùi thơm của cỏ cây, trong sân có trồng hoa thược dược, dong riềng đỏ cũng vừa hay nở, trước sân có một gian chòi nghỉ mát nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi/2587834/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.