Trên đường trở về, bên trong xe Đông Phương Ưu nhiều lần muốn nói lại thôi.
Nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Ưu, Thần Khê không khỏi bật cười,“Ca, muốn hỏi liền hỏi đi.”
Bị vạch trần tâm sự Đông Phương Ưu mặt đỏ lên, cúi đầu.
“Kỳ thật, ta cùng Sở tiểu thư cái gì cũng không còn chuyện trò, nói đúng là một ít thi từ linh tinh, hắn thực thích thi từ của ta.”
“A! Nàng, nàng thích thi từ? Ai…… Thi từ của ta rối mù a, thái phócó biết chuyện này không a!”
Nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Ưu sốt ruột, Thần Khê thật sự là không đành lòng lừa hắn, chính là chẳng lẽ nói với hắn, thê tử tương lại của hắn chẳng những nhớ rỏ chuyện kiếp trước hơn nữa kiếp trước là một nam nhân, cũng là biểu ca đệ đệ ngươi, nếu biết, Đông Phương Ưu phỏng chừng sẽ bị hù chết.
“Được rồi, đừng lo lắng, hắn không phải đã đáp ứng gả cho ngươi sao? Ca, chuyện kể rằng ngươi vừa rồi biểu hiện thật đúng là bất ngờ a!”
“Cái kia…… Đó là phụ hoàng cùng Mặc Trần dạy ta rồi!”
“Phụ hoàng cùng…… Mặc Trần?”
“Đúng vậy, Mặc Trần nói nếu muốn nói thích với một nữ nhân thì phải nói thẳng người đó, phụ hoàng cũng nói thời điểm năm đó cầu hôn mẫu hậu, cũng là một câu ta muốn ngươi làm Hoàng hậu của ta, mới đem nàng kéo về.”
Thần Khê không nói gì, quả nhiên là đại ca thiện lương a, ngay cả lời nói của Mặc Trần hắn cũng dám tin, phụ hoàng đừng nói, lão Đại dạng gì sẽ có thuộc hạ dạng đó.
“Thật là có dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-toi-say-cung-ruou-voi-tho/1576716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.