1.
Tôi là Lục Điềm Điềm, một họa sĩ truyện tranh và cũng là một bà mẹ đơn thân.
Trước ngày hôm nay, tôi và con trai đã trải qua một cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Vậy mà! Vừa nãy tôi nhận được cuộc gọi của người đàn ông đó, và rồi cuộc sống yên bình của hai mẹ con tôi đã bị phá hoại.
Tôi nghĩ đến việc ôm con bỏ trốn.
Thế nhưng! Lúc này đây con tôi đang được anh ta huấn luyện quân sự, bị anh ta nắm thóp trong tay.
Năm nay con trai tôi bốn tuổi, vừa mới được đi mẫu giáo.
Đầu năm, trường mẫu giáo của con tôi có tổ chức đi quân sự, thật ra đấy chỉ là tiết mục để bố mẹ phải chi tiền cho trường thôi, nhưng bọn trẻ được chơi rất vui nên tôi cũng sẵn lòng bỏ ra số tiền đấy.
Tôi chỉ không ngờ được rằng, bố ruột của thằng bé lại ở căn cứ quân sự!
Nhớ về bóng hình anh trong hồi ức, hai bố con nó giống nhau quá, nói đúng ra thì giống y như đúc.
– Tôi đợi em ở căn cứ, một tiếng sau tôi muốn gặp em, không thì…
Giọng nói trầm trầm của Từ Cảnh Sơ đã cắt đứt dòng hồi tưởng của tôi, kéo tôi về với hiện thực tàn khốc.
Cái từ “không thì” của anh khác nào đang đe dọa trắng trợn đâu mà!
Con trai đang nằm trong tay anh thì tôi đành chịu thôi, nhắm mắt cũng phải đi, không thể bỏ rơi con mình dứt ruột đẻ ra được.
Chắc chắn là không thể rồi! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-som-chieu-chieu/2932945/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.