Tạm biệt Nhiếp Tinh Thần và Lâm Thừa Viễn, Triệu Tế Thành cũng muốn nhanh chóng quay về bệnh viện trực ca đêm. Để mua chiếc nhẫn này, anh còn không có thời gian ăn tối, nhưng anh bỗng có chút hiểu được tại sao có những cô gái mua được thứ mình thích rồi thì có thể không ăn không uống nữa, lúc này anh đang có tâm trạng rất tốt.
Trên đường đi anh luôn nghĩ xem nên nói thế nào với Nhan Cửu, phải dùng hình thức thế nào, cứ thế lái xe đến cổng bệnh viện, xách túi nhỏ, người đàn ông cao một mét tám mươi mấy bước chân nhanh nhẹn, ngân nga bài hát, đi thẳng đến khoa cấp cứu.
Vừa đến cửa khoa cấp cứu thì một người phụ nữ cầm micro chạy tới chỗ anh, máy ảnh phía sau cũng theo sát, thậm chí còn có ánh đèn chiếu vào mặt anh khiến anh lóa mắt không mở ra nổi, anh đưa tay che mặt, sau khi quen với ánh sáng rồi mới cúi nhìn rõ tướng mạo người phụ nữ đó.
“Chào anh, là bác sĩ Triệu Tế Thành đúng không? Anh có gì muốn nói về tin tức gần đây không?”
Lý Tri Viện vô cùng điềm tĩnh, cô ta có vẻ không giống một người cần câu trả lời, giơ cao micro, đứng rất gần Triệu Tế Thành, trong mắt anh thoáng một vẻ khó hiểu trước tình hình này, sau đó vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, lặng lẽ lùi ra sau một bước rồi nói:
“Tôi không biết cô đang nói gì.”
Rồi sải bước đi vào trong bệnh viện.
“Chị Tri Viện, có đuổi theo không?”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618854/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.