Nhan Cửu sợ Triệu Tế Thành cúi xuống rồi nhặt món đồ chơi đó lên, thế là lao tới chân anh bằng tư thế như hổ đói vồ mồi, nhanh chóng nhặt món đồ đó lên nhét vào trong túi, sau đó liếc nhìn Triệu Tế Thành, rõ ràng là anh vừa lấy bừa áo sơ mi trắng mặc vào, còn chưa kịp cài nút, sau đó không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đưa tay đẩy vai anh, đẩy anh thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Triệu Tế Thành còn không kịp phản ứng thì Nhan Cửu đã dùng hết sức lực đẩy anh một cái loạng choạng suýt ngã, rồi cửa sau lưng đóng sầm lại, như thể cánh cửa bằng kính cũng đang rung lên bần bật.
“Anh đi tắm trước đi nhé!”
Nhan Cửu nói bằng một giọng to gấp mấy lần, ra sức hét lên với anh đang ở bên trong.
???
……
!
“Anh… à cái đó, em nấu cơm trước, anh! Anh…”
Sực nhận ra mình hét to quá, Nhan Cửu thấy mặt đỏ đến tận mang tai, bên trong Triệu Tế Thành không nói gì, sau đó Nhan Cửu nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Anh cũng nghe lời đó chứ.
À không, lúc này còn nghĩ cái gì!
Nhan Cửu vội vàng luống cuống đi tìm “quả bom hình cầu” khắp nơi, nhà của Triệu Tế Thành sạch sẽ ngăn nắp, thường ngày dưới sàn nhà cũng không có đồ vật linh tinh, nên rất nhanh cô đã nhặt được hai mươi cái.
Ừm, tính cả cái trong túi cô, còn ba cái nữa.
Có một cái lăn dưới sofa, ừ, còn hai.
À, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618840/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.