Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, đừng nói là ban đêm, nhiệt độ còn thấp hơn ban ngày nhiều, cô gái chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng, bên trên dính máu, nếu là ai tưởng tượng thì cũng sẽ cảm thấy cô ta đã xảy ra chuyện gì đó không hay.
Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh đứng phắt dậy, hai người vội chạy tới đỡ cô gái lên, lúc này có người nhà bệnh nhân đã tỉnh, cũng vây quanh dòm ngó, để duy trì trật tự, Triệu Tế Thành bảo Đoàn Thanh:
“Đẩy xe lăn tới, xem xem ở cửa có y tá nào đang trực, gọi vào đây.”
Đoàn Thanh vâng dạ lia lịa, Triệu Tế Thành dìu cô gái ngồi vào lòng anh, nhiệt độ cơ thể cô gái rất thấp, trán lại rất nóng, anh cau mày, vội gọi người lấy áo blouse để đắp lên người cô ta trước.
Bên má trái của cô ta dường như còn bị đánh và chà xát mạnh, sau gáy còn bị chảy máu, gò má trái bầm tím một mảng lớn, còn có vết thương đang rỉ máu, má phải thì khá hơn, nhưng cũng sưng đỏ rõ ràng, khóe môi cô ta cũng có vết máu, nhưng lúc này cô ta đã ngất đi, Triệu Tế Thành đang đỡ cô ta cũng không cách nào vạch miệng ra xem được, nhưng trong lòng anh thì một đáp án đang gào thét chứng minh.
“Bác sĩ Triệu, có cắt quần áo ra không?”
Giọng y tá vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, họ cùng di chuyển cô gái đến giường bệnh, đồng thời kéo tấm màn xung quanh lại.
“Ừ.”
Kết quả, không nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618835/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.